Có đội trưởng Diệp và ba Diệp hỗ trợ, tuy là hiệu suất thấp nhưng Tống Thanh Huy cũng thuận lợi chen lên, song đội trưởng Diệp và ba Diệp phép lên xe, chỉ thể sân ga lo lắng xung quanh, còn Tống Thanh Huy thì một kéo hành lý từ từ tìm vị trí.
Chờ lúc rốt cuộc cũng tìm vị trí giường của bọn họ, Diệp Tiểu Muội thoải mái ở giường , đồng thời hề khách sáo móc bình nước từ trong túi của uống .
Nhìn thấy qua đây, Diệp Tiểu Muội còn “ghét bỏ” phỉ nhổ một câu: “Anh Tống, động tác của chậm quá đấy.”
Nói xong giơ bình nước quân dụng hỏi: “Anh uống nước ?”
Trong chốc lát Tống Thanh Huy nên vui mừng là đau đầu. Lá gan của Diệp Tiểu Muội vô cùng lớn, khỏi nhà hình như bao giờ luống cuống là cái gì, nhưng về phương diện khác, cô quả thực cũng thông minh, đầu tiên xe lửa mà thể thuận lợi tìm vị trí như , đến Bắc Kinh cũng cần sợ cô lạc nữa.
Tất cả quấn quýt hóa thành hai chữ “ cần”, Tống Thanh Huy để ý tới chuyện thu xếp hành lý, thò đầu cửa sổ xe tiên, vẫy tay và hô về phía hai cha con cách đó xa:
“Chú Diệp, Quân Hoa, cháu và Tiểu Muội tìm vị trí, hai hãy về .”
Cô cũng chào tạm biệt cha đội trưởng và ba. Diệp Tiểu Muội hồn , vội vàng đặt bình nước xuống bên cạnh, chen bên cạnh Tống Thanh Huy, hưng phấn hô: “Cha, ba!”
Đội trưởng Diệp đang hỏi Tiểu Muội lạc , tìm đến toa khác thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thần thái phấn chấn của cô, đương nhiên cần hỏi nữa, chạy mau đến ngoài cửa sổ xe của họ để căn dặn. Chủ yếu là nhằm hành vi nãy của Diệp Tiểu Muội, cha đội trưởng và ba Diệp sợ cô đến Bắc Kinh còn thích gì nấy, quan tâm gì hết như , tranh thủ thời gian căn dặn cô lời, bất kể là ở xe là lúc xuống xe cũng theo sát phía Tiểu Tống mới , chắc chắn thể cách quá một mét vân vân.
Đội trưởng Diệp và Diệp Quân Hoa cha một câu con một câu đến ồn ào, Tống Thanh Huy chào hỏi họ tiên trở thành nhân vật phụ, vô thức lui về phía , đó bất tri bất giác, Diệp Tiểu Muội chen đến , ở mặt , thể hai dính , tựa như đang ôm chặt Diệp Tiểu Muội trong n.g.ự.c .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-303.html.]
Sân ga biệt ly, tất cả tranh thủ thời gian chào tạm biệt , quá bận lòng loại chi tiết nhỏ . Đợi xe lửa từ từ xuất phát, bóng dáng cha con nhà họ Diệp dần dần dịch về phía , Tống Thanh Huy mới nhận tư thế mập mờ của bọn họ, hổ mặt đỏ rần, còn rời như việc gì, đó dùng động tác thu xếp hành lý để cho khôi phục bình tĩnh.
Tống Thanh Huy nỗ lực giả vờ bình tĩnh, Diệp Tiểu Muội thì thật sự hề nhận . Vừa mới lên xe, tạm thời vẫn cảm giác sự khổ cực và khô khan của đường sá xa xôi, Diệp Tiểu Muội chỉ cảm thấy tương đối mới mẻ, cô xe lửa ở thập niên bảy mươi, thật là thần kỳ.
Sau đó cô giống như một tài xế già dặn, thảnh thơi dựa chăn, bóng dáng bận rộn của Tống, cực kỳ giống cô vợ nhỏ hiền huệ.
Anh Tống đương nhiên ý nghĩ lúc của Diệp Tiểu Muội, dọn dẹp tàm tạm, tâm thái cũng cơ bản khôi phục bình thường, thấy tư thế thả lỏng của Diệp Tiểu Muội, tự nhiên: “Tiểu Muội, buổi tối em ngủ giường ?”
Giường đều là của bọn họ, nhưng Diệp Tiểu Muội thích lăn lộn như thế, nếu cô ngủ giường thì Tống Thanh Huy còn lo lắng nửa đêm cẩn thận ngã xuống , cho nên tự chọn giường.
Không ngờ Diệp Tiểu Muội bá đạo như , chẳng những thích giường còn trúng cả giường , cô chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Buổi tối em ngủ ở bên !”
Giọng điệu như c.h.é.m đinh chặt sắt.
Tống Thanh Huy còn khuyên: “Giường leo lên leo xuống tiện lắm, ngủ giường hơn ?”
“Cho nên lúc em ngủ mới lên, bây giờ thì ở giường chơi.” Có lý căn cứ tin phục.
Tống Thanh Huy vẻ mặt tươi tắn của cô thì khăng khăng nữa, chủ yếu là đây và Diệp Quân Hoa cùng một nối lo lắng, đều sợ Diệp Tiểu Muội đầu tiên xa nhà sẽ quen, sợ lạ gì gì đó. Mặc dù biểu hiện mắt của Diệp Tiểu Muội hầu như rõ cô căn bản hề mấy chữ căng thẳng sợ hãi như thế nào, nhưng Tống Thanh Huy vẫn yên tâm, còn cô sợ lạ . Để Diệp Tiểu Muội buồn, Tống Thanh Huy quyết định cố hết sức theo cô.