Cho dù là bây giờ chính mắt thấy Diệp Tiểu Muội, quan sát cô một vòng, ông cụ cũng đổi đánh giá lúc , ngược càng thêm yêu thích đứa nhóc . Ở mặt ông thoạt dường như chút khẩn trương nhưng hề luống cuống, còn thể gọi một cách tự nhiên phóng khoáng, cộng thêm ánh mắt trong suốt, ngũ quan đoan chính, phản ứng còn thú vị như , ông cụ khỏi yêu quý thêm vài phần, dứt khoát thu bớt khí thế, trêu ghẹo một cách bình dị gần gũi: “Được , thả lỏng một chút , ông ăn thịt .”
Diệp Tiểu Muội thành thực : “Cháu thấy ông nội là lập tức cảm thấy hình như đến quân doanh .”
Bất tri bất giác tư thế quân đội.
Cho tới bây giờ ai đùa ông như thế, ông cụ khỏi tức : “Cháu từng tới quân doanh, quân doanh như thế nào?”
“Cho nên cháu mới hình như.”
Thì vẫn là dựa tưởng tượng. Ông cụ và bà cụ sắp Diệp Tiểu Muội đùa vỡ bụng, trong phòng truyền tiếng vui vẻ.
Diệp Tiểu Muội dáng vẻ vui mừng của họ, nội tâm chút tiu nghỉu, thật cô hề đùa mà đều là lời trong lòng. Đời từng tới quân doanh nhưng đời cô từng tới, còn ở quân doanh nửa tháng. Bởi vì năm nhất đại học tìm đường c.h.ế.t thì c.h.ế.t gặp trường học cải cách tập quân sự, bộ tân sinh viên bọn họ kéo đến quân doanh huấn luyện dài đến nửa tháng, là hiệu trưởng quan mới nhậm chức ba đám lửa*, tập quân sự đạt tiêu chuẩn sẽ cho nghiệp, tìm ai thương lượng cửa xin nghỉ cũng dễ.
*Quan mới lên chức, một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước nọ; tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục, giống như đốt lên mấy đống lửa sáng nóng, thu hút đều thấy.
*Quan mới lên chức, một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước nọ; tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục, giống như đốt lên mấy đống lửa sáng nóng, thu hút đều thấy.
Là một cô gái xinh giàu đời thứ hai ăn no chờ chết, Diệp Tiểu Muội ở chỗ đó, nửa tháng nước sôi lửa bỏng, sống bằng c.h.ế.t đó để ám ảnh tâm lý cho cô, bây giờ thấy ông nội Tống khí thế còn đáng sợ hơn cả giáo quan mặt đen liền cảm thấy cẳng chân khỏi run lên đây .
Đáng tiếc hiện trường một ai thể hiểu tâm trạng của Diệp Tiểu Muội, còn tưởng cô là hài hước nữa chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-316.html.]
Lúc Tống Thanh Huy cùng ông bà nội cũng quên Diệp Tiểu Muội, dọc theo đường lo lắng nhiều như , ngờ Diệp Tiểu Muội và bà mới quen mà như , còn dám đùa ông nội.
Nghĩ cũng , ông cụ chiến đấu nửa cuộc đời, bây giờ già , thể thích con cháu gần gũi với ? Bây giờ một Diệp Tiểu Muội sợ trời sợ đất tới, ông cụ thể yêu thích ư?
Nói thật, cũng nhịn bội phục Diệp Tiểu Muội, đây là thứ mà vận may thể giải thích .
Bầu khí , bà nội Tống tươi sắp xếp lên bàn, đầu dặn dò Tống Thanh Huy: “Tiểu Huy, hành lý cứ để ở phòng khách , chúng ăn nhân lúc nóng, ăn xong thu xếp cũng muộn.”
Nghe thấy bà nội thế, lúc Tống Thanh Huy mới nhớ , sự chú ý đều Diệp Tiểu Muội đoạt hết , còn cơ hội giới thiệu hành lý mang tới, lúc mới giải thích: “Bà nội, những thứ trong túi chủ yếu là quà mà chú thím Diệp chuẩn cho nhà chúng , họ nhiệt tình lắm, để một món ăn thôn quê kiếm từ núi nào, bảo cháu mang về hết cả, từ chối cũng .”
Bà nội Tống khỏi kinh ngạc hỏi: “Sao còn món ăn thôn quê?”
Thế là Tống Thanh Huy bèn phổ cập hoạt động chủ yếu trong đội thời gian rảnh rỗi vụ mùa cho , cuối cùng tổng kết: “Nhà chú Diệp nhiều , cả hai cũng là giỏi lao động, săn thể chia chừng năm cân món ăn thôn quê, mang cho chúng ít nhất ba cân, nếu là thịt khô hun xong, đặt ở trong túi dễ hỏng thì thím Diệp còn xếp cho bọn cháu mấy cân thịt khô nữa.”
Bà nội Tống xong khỏi lắc đầu : “Như chứ, thông gia chuẩn đồ tết ?”
Nói thì như , nụ mặt bà nội càng xán lạn hơn, ngay cả ông nội Tống cũng khỏi gật đầu.
Nhà giàu như bọn họ đương nhiên sẽ nhớ những vật của nhà nông dân, mà là xem trọng tấm lòng của thông gia. Biết chênh lệch giữa hai nhà, thông gia nịnh bợ quá đáng, cũng keo kiệt đến mức vắt chày nước, coi bọn họ là thích mà qua một cách phù hợp, sự đúng mực coi như hiếm , cha thể dạy dỗ Tiểu Muội như ắt cũng tệ .