Nghĩ như thế, Tống Thanh Huy nhịn bất đắc dĩ liếc Diệp Tiểu Muội bên cạnh, vặn Diệp Tiểu Muội thấy , mặt còn chút mê man: "Anh Tống, dì mua sữa bột hồi nào? Không đúng, bây giờ sữa bột để bán hả, em với bà nội trung tâm mua sắm vài hình như cũng thấy."
Tống Thanh Huy nghĩ trăm phương ngàn kế kéo chị dâu cuộc chiến, cho cùng cũng là vì cứu Diệp Tiểu Muội khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, nhưng từ đến giờ là một kế hoặc kỹ lưỡng chỉ nghĩ tới, Diệp Tiểu Muội cũng cần cứu, trái các bà con thổi phồng khiến tinh thần thoải mái, khoan khoái. Dù cô thích cảm giác vây quanh, đường về nhà còn chỉnh quần áo của gọn gàng xinh , chính là hy vọng thể áo gấm về nhà, hãnh diện một hồi, khi trở về cô còn nghĩ nên khoác lác thế nào, nghĩ tới các bà con còn nhiều hơn cô tưởng tượng, chủ động tụ tập ở cửa nhà cô, dùng phương thức long trọng hoan nghênh cô về nhà.
Danh tiếng vang xa, Diệp Tiểu Muội vui đến quên cả trời đất!
Vì thế, Diệp Tiểu Muội căn bản ý thức nghĩa bóng trong câu của Tống Thanh Huy, đương nhiên cô tác phong của Tống khiêm tốn, cũng sẽ coi lời của là khoe khoang, bèn nghĩ Tống vặn nhớ tới sữa bột cho trẻ em, nên lấy tượng trưng ?
Ớ HẬU QUÊ
Thời đại , phần lớn đến cả mạch nha cũng từng nếm, sữa bột . Diệp Tiểu Muội tỏ hiểu, ngay đó nghĩ đúng, cô cũng từng thấy sữa bột ở trung tâm mua sắm, thời đại sữa bột để mua ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-356.html.]
Quan trọng nhất chính là, nếu như sữa bột là do bà nội Tống chuẩn , Diệp Tiểu Muội khó hiểu chút nào, bà cụ nhiều tiền nhiều của, đối với cô nhiệt tình hào phóng, chỉ thể hiện ở việc mua mua mua đủ thứ cho cô. Ngày đó thương lượng chuyện kết hôn càng cho cô mở mang tầm mắt, khi cha Tống và Tống ở đó, thương lượng quà cưới kết hôn gì đó đều là bọn họ chủ, bà nội Tống chen , chờ khi bọn cha Tống về nhà, bà nội mới kêu cô và Tống trở về phòng, vô cùng thần bí cho cô một hộp châu báu, bên trong là một bộ đồ trang sức bằng vàng rực rỡ.
Bà nội Tống những món quà cưới đó là cha Tống bỏ , bà dính líu đến, thế nhưng bà cụ cũng chút tâm ý cho cháu dâu. Thời đại tất cả đều nghèo, kết hôn cũng chú ý mấy thứ nhẫn, vòng tay, dây chuyền vàng các kiểu, thế nhưng bọn họ là bậc bề hoặc ít hoặc nhiều còn chút của cải, thể giúp đỡ thì giúp, dây chuyền vòng tai đều là loại nhẹ nhàng, kiểu dáng thời thượng mà thôi, cũng quá đắt.
Nói , bà nội Tống chậm rãi móc một cái hộp gỗ, đây mới là thứ quan trọng, bên trong là một chiếc vòng tay vàng rộng đồ sộ, còn hiện chút đen nhánh, hơn nữa vòng tay hoa văn trang sức gì, trơn nhẵn, quả thực !
Diệp Tiểu Muội nhịn đưa tay như mất trí, bởi vì bà nội Tống vô cùng thần bí với cô lai lịch của vòng tay bình thường, hồi kiến quốc, chính phủ thu về lượng lớn vàng trong dân gian, khi đó vàng đều là thật, tuy rằng bà đổi chung với các hàng xóm đồng nghiệp, nhưng giữ một chút, bản lén giấu . Quả nhiên những năm , đồ trang sức vàng ở trung tâm mua sắm vàng thật như đây.
Bà nội Tống xong khỏi khen ngợi vì sự thông minh của , mặt Diệp Tiểu Muội nóng lên vòng tay vàng hề bắt mắt chút nào. Một đống vàng Lớn như vốn đáng tiền, nghĩ tới còn là vàng khi kiến quốc, ở tương lai kim loại hiếm càng ngày càng hi hữu, tiếp tục sưu tầm chừng ngày nào đó biến thành bảo vật gia truyền!
Diệp Tiểu Muội nông cạn tiếp tục ghét bỏ nó xám xịt quá khó coi nữa, chỉ cảm thấy khắp cái vòng đều tản ánh sáng mê .
Có điều bà nội Tống cũng trực tiếp truyền vòng tay cho cô, mà một phần vòng tay thuộc về bọn họ, hôm nào bà đến ngân hàng thuê tủ bảo hiểm, bà giữ chìa khóa , bây giờ cho bọn họ là vì để cho trong lòng bọn họ tính toán. Nếu như ngày nào đó gặp chuyện lớn cần dùng gấp tiền, thể tìm bà lấy vòng tay bất cứ lúc nào.