Vương Thúy Phân quản nghiêm đương nhiên là chỗ , chí ít Diệp Tiểu Muội cơ bản đều những quy củ kiêng kị gì đó của niên đại , nhưng cô thật sự là một coi trời bằng vung, hiểu rõ thì hiểu rõ, nghĩa là cô tuân thủ.
Tựa như lúc , cô cũng trong nhà , lúc nào cũng thể xem cô, ngộ nhỡ ngoài thấy cô dâu như cô hớn hở ở trong phòng đếm tiền thì nhất định sẽ để cái danh kẻ ham tiền.
Diệp Tiểu Muội hề sợ chút nào, trắng là nội tâm của cô loại sợ hãi , chỉ cha bắt quả tang mới thể hối hận sợ hãi một cách lễ phép, lời đồn đại tệ hại thể cô ăn ít một chén cơm, nhưng bàn tay hoặc là gậy của già đánh thì đau lắm.
Lúc thấy liền nhảy lên mái nhà lật ngói, thấy bà trở về là tỏ vẻ mặt ngoan ngoãn, Vương Thúy Phân tức bó tay với cô con gái xảo quyệt , ngày đại hỉ thể đánh chửi, bà chỉ thể hung dữ trợn mắt Diệp Tiểu Muội, bưng chén đũa tiến lên cắn răng : “Một chút tiền thôi khiến con thành như , thấy lúc rảnh rỗi thì nhớ giao cho Tiểu Tống , về tiền trong nhà thể giao tay con .”
Diệp Tiểu Muội thu dọn hiện trường sạch sẽ, tự nhận vạn sự đại cát, để lời hung dữ của cô ở trong lòng, kho bạc nhỏ của cô phong phú, “thư hứa hẹn” của cả Tống cũng ở trong túi của cô, về trong nhà do cô định đoạt ~
Nghĩ như , Diệp Tiểu Muội ít nhiều chút hưng phấn khi xoay là thể chủ, nhận lấy bát to từ trong tay già thì càng vui mừng hớn hở, ngoạm miếng thịt lớn tự nhận là hết sức tiêu sái. Lúng túng là cô ăn hết, vẫn ăn phân nửa vuốt bụng no căng .
Ớ HẬU QUÊ
“Đưa cho .” Hôm nay rượu và thức ăn phong phú, khách khứa ăn ngon, Vương Thúy Phân cũng bạc đãi con cái nên hơn một nửa thức ăn múc cho Diệp Tiểu Muội đều là thịt, ngờ con nhóc vẫn chí tiến thủ như thế, thịt mà ăn hết. Vương Thúy Phân dở dở nhận lấy bát, cũng ngại đây là đồ con gái ăn còn dư , nhanh chóng ăn hết thức ăn còn dư , đó Diệp Tiểu Muội cũng ngay ngắn, rầu rĩ : “Mẹ đằng chiêu đãi khách, một con ở yên trong phòng , đừng trò gì mờ ám nữa, bọn họ nhanh sẽ trở đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-387.html.]
Diệp Tiểu Muội đang tựa ở gối thả lỏng, cô ở giường cả buổi sáng, tuy là cần gì cả nhưng mà thời gian dài cũng khổ cực, cho nên thừa dịp ai thì ở giường thả lỏng gân cốt, thấy già yên lòng căn dặn cũng quá bận tâm phất tay: “Yên tâm , con sẽ lời ạ.”
Vương Thúy Phân nghĩ thầm càng như bà càng yên lòng.
bà ở đằng cũng cái gì , đường bưng đồ ăn trở về chị dâu nhà đẻ kéo khen một trận, Tiểu Muội càng ngày càng trưởng thành, còn hoạt bát phóng khoáng hơn khi con bé, thảo nào thể gả đến thành phố lớn vân vân. Lúc đó Vương Thúy Phân nghĩ kỹ, hiện tại suy tư, chắc cũng ám chỉ Tiểu Muội giữ ý ngượng ngùng mà một cô gái nên ?
Vương Thúy Phân khuôn mặt rực rỡ như ánh mặt trời của Diệp Tiểu Muội liền hề hoài nghi chút nào, đây đúng là chuyện mà Tiểu Muội nhà bà thể , đó tận tình dặn dò một trận, ngượng ngùng dè dặt, nhịn thì cúi đầu , tuyệt đối hùng hùng hổ hổ lộ hết hai hàm răng cho xem vân vân.
Diệp Tiểu Muội gật đầu vẻ lời dạy bảo, thực tế căn bản hề để ý, bình thường cô thể miễn cưỡng giả bộ thục nữ nhưng hôm nay phấn khởi như thế, cô thể đoan trang cho , hả hê khoe khoang thì là phong cách của cô.
Dù Diệp Tiểu Muội cũng quyết định thế nào thoải mái thì thế .
Hai giờ chiều, các cô gái đều trở về phòng trò chuyện hơn một giờ cùng Diệp Tiểu Muội, các nam đồng chí lúc mới cơm nước no nê, ai nấy uống đến mức mặt đỏ gay, khua chiêng gõ trống chính thức tới đón dâu.
Buổi sáng họ thành công thông qua cửa, bây giờ tất nhiên thông suốt, lúc chú Nhị Ngưu lái máy kéo buộc hoa đỏ đến cửa nhà họ Diệp nữa, “ nhà đẻ” ở trong phòng của Diệp Tiểu Muội đều yên, nhao nhao ngoài xem náo nhiệt, chỉ còn mấy Vương Thúy Phân ở trong phòng trông nom. Anh cả Diệp nhanh chóng , cũng uống đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng cõng Diệp Tiểu Muội khỏi giường vững vàng, bước từng bước tới cửa, nhà đẻ theo sát phía , theo Diệp Quốc Hoa ngoài.