“Thế lắm .” Tống Thanh Huy từ chối theo bản năng, nhà họ Diệp nhiều như , tất nhiên để một cái hoặc là nửa cái phích nước cho uống, thể dùng hết cả hai phích?
ánh mắt Diệp Tiểu Muội quá thành khẩn, đôi mắt to còn ngừng chớp chớp với , Tống Thanh Huy nguyên tắc cũng chớp đến choáng váng, lui một bước : “Vậy em ngâm , tiết kiệm thôi, để một phích cho chú Diệp.”
Diệp Tiểu Muội ngốc nghếch nhưng đến mức ý của , hỏi vội: “Vậy còn ?”
Tống Thanh Huy : “Anh lấy nước giếng là .”
Rõ ràng thể dùng nước nóng, vì để cho vợ mới cưới thể ngâm chân như ý mà dứt khoát lựa chọn dùng nước lạnh giữa đêm khuya, hành động của Tống Thanh Huy mỹ giải thích cái gì gọi là quên vì , cô gái bình thường lẽ cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, Diệp Tiểu Muội bất ngờ thở dài: “Ngốc quá.”
Tống Thanh Huy: ???
Diệp Tiểu Muội tiếp: “Chúng múc thêm ít nước cùng ngâm ?”
Tống Thanh Huy ngờ Diệp Tiểu Muội bình thường ngốc nghếch cũng lúc cơ trí hơn như thế, vô thức gật đầu tỏ ý khen ngợi, tiếp đó mới nhận tuy là họ kết hôn nhưng cùng ngâm chân đối với vẫn quá kích thích, từ chối thì thấy cô duyên dáng ôm chậu gỗ tới .
Diệp Tiểu Muội xoay lưng về phía ánh sáng mà Tống Thanh Huy còn thể thấy sự hưng phấn và chờ mong khiến thể bỏ qua mặt cô, khiến chợt khỏi miệng, bởi vì sợ thấy ánh sáng mặt cô thất vọng mất mát thế.
Cho nên đến cuối cùng, vợ chồng son đánh răng rửa mặt tay trong tay trở về phòng ngâm chân.
Ngâm chân xong, Diệp Tiểu Muội lười biếng than thở một tiếng, lau khô chân lăn ngay giữa giường, còn bộ tỏ ý với Tống Thanh Huy, họ thể chơi đoán quyết định ai ngoài đổ nước. Tống Thanh Huy căn bản ý kiến, tự lau chân giày : “Em ngủ , để đổ nước.”
Nói xong, Tống Thanh Huy cầm đèn pin ngoài đổ nước, mang theo đèn pin là bởi vì còn kiểm tra cửa sân cài then , thuận tiện cũng đóng cửa phòng bếp, kẻo con chuột gì gì đó ăn vụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-393.html.]
đèn pin, ngọn nến trong phòng vẫn còn sáng, đồng chí Vương Thúy Phân dặn dò nhiều , nến đỏ nhất định thể thổi tắt, đợi tự nó cháy hết.
Diệp Tiểu Muội ngờ thời buổi cũng chú ý việc , mới lạ còn chút cảm giác lãng mạn, ý định động hai cây nến .
Theo ánh nến bóng lưng cửa của Tống mà ngây , mắt Diệp Tiểu Muội đột nhiên sáng lên, lăn thật nhanh trong chăn, đó lăn lộn sột soạt một hồi.
Tống Thanh Huy xong trở về liền thấy cô lộ nửa vai trốn trong chăn, quần áo mới cởi còn đặt ở chăn, chợt loại dự cảm , đỏ mặt dám thẳng đôi vai trần của cô, ánh mắt lập lòe hỏi: “Tiểu Muội, mặc quần áo?”
Diệp Tiểu Muội tỏ vẻ ngây thơ : “Em phát hiện như ngủ thoải mái hơn, Tống cũng tới .”
Tống Thanh Huy: “...”
Gọi cũng “tới” là học cô cởi hết mà ngủ là “tới” cái gì khác? Lời của Diệp Tiểu Muội cho cực kỳ m.ô.n.g lung, Tống Thanh Huy cạn lời nghẹn họng, cuối cùng quyết định bỏ qua nửa câu của cô, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Trước đây dường như em thói quen ?”
Diệp Tiểu Muội há mồm liền thốt : “Gần đây mới .”
Gần đây, là hôm nay? Tống Thanh Huy tỏ vẻ khổ sở ở bên giường, mặc quần áo , nhưng bản cũng cô chắc chắn sẽ ngoan ngoãn lời, như còn cô kéo đùa giỡn một hồi, cho nên xoắn xuýt nửa ngày mà một chữ.
Đêm khuya, sáng nay trời sáng Diệp Tiểu Muội dậy quần quật , cả một ngày chợp mắt, bây giờ mệt nhọc, đến lúc Tống vẫn còn giả vờ ngây thơ, cô hứng thú phối hợp, nhàm chán ngáp một cái ngã lên giường: “Anh Tống buồn ngủ ? Em ngủ đây.”
Diệp Tiểu Muội xong liền nhắm mắt chuẩn ngủ. Cô phản ứng như thế, Tống Thanh Huy đương nhiên cũng tiện tiếp tục ngượng nghịu nữa, dù cũng buồn ngủ .