Diệp Tiểu Muội tràn ngập tự tin như , học sinh nữ lên sân khấu diễn cảm còn thể báo màn trình diễn của , đặt ở học viện nghệ thuật cũng hiếm như lá mùa thu, ít nhất những bạn học biểu diễn cô, cũng một ai tự giới thiệu trôi chảy như thế -- lẽ là bởi vì hình thức tiết mục của bọn họ thích hợp giới thiệu. cô một phong cách trận riêng quả thực nắm ánh mắt của , những lãnh đạo hàng đều mỉm gật đầu với cô, hoặc châu đầu ghé tai, lẽ đang khen ngợi bạn học nữ thật tệ, cho tới Diệp Tiểu Muội "các bạn học ái" thì càng thêm nhiệt tình điên cuồng vỗ tay.
Tiếng vỗ tay trong hội trường như sấm chớp, Diệp Tiểu Muội ở trong bầu khí cuồng nhiệt thành màn biểu diễn của , khi kết thúc khom chào, đắc ý xuống sân khấu.
Toàn bộ quá trình thầy Trần ở phía lối sân khấu , xem xong biểu hiện của Diệp Tiểu Muội, đáy mắt quả thật chút kinh hỉ và khen ngợi, ở mặt khích lệ : "Bạn học Diệp Thư Hoa thơ diễn cảm xuất sắc, tình cảm đầy đủ…"
Ánh mắt Diệp Tiểu Muội sáng lên, lòng thấy sang bắt quàng họ với thầy Trần, nhưng thời cơ cho phép, thầy Trần mới khen ngợi cô xong, sinh viên còn biểu diễn tìm thầy Trần hỏi ý kiến, cô thể gì khác là yên lặng lui .
Vừa vặn ba Diệp cũng vui sướng đầy mặt đến cánh gà tìm cô, Diệp Tiểu Muội dứt khoát kéo tay tới phía xem biểu diễn. Vừa ba tâng bốc, Diệp Tiểu Muội đắc ý hỏi: "Anh ba, em tới học viện nghệ thuật học vẽ, xem tìm thầy cô nào hơn?"
Trong nháy mắt Diệp Quân Hoa m.ô.n.g lung: "Vẽ?"
" , em thích vẽ, ở nhà cũng thường xuyên vẽ." Vẻ mặt Diệp Tiểu Muội phiền muộn tỏ vẻ, "Sớm trường học chúng còn khoa mỹ thuật, em mới đăng ký ngành hiện tại."
Diệp Quân Hoa cô ở nhà thường xuyên vẽ hình như đều là cha ép, giống như luyện chữ, thành nhiệm vụ sẽ cơm ăn.
Có điều nghĩ , Tiểu Muội ai dạy, vẽ tranh Trung Quốc quả thực , nghĩ hẳn thiện phú ở phương diện , cô nảy sinh ý nghĩ bất chợt tới khoa mỹ thuật ngược cũng bình thường. Anh cũng cảm thấy khia mỹ thuật , tính tình của Tiểu Muội, dù cho ở khoa nào cũng thể như cá gặp nước, chỉ là ba Diệp còn chút mờ mịt, "Việc kiểu cũng thể đổi giữa chừng ?" Hoàn từng !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-426.html.]
Ớ HẬU QUÊ
Ngược Diệp Tiểu Muội cây ngay sợ c.h.ế.t , "Em càng thiên phú đối với vẽ vời, dựa cái gì cho em chuyển khoa."
Có điều cô cũng xoắn xuýt quá lâu ở vấn đề " thể " với ba Diệp lâu, trực tiếp thẳng "kế hoạch".
Anh ba Diệp suy nghĩ một chút, đề nghị: "Em mới biểu diễn xong tìm thầy, cũng chỉ vì cái mắt, như , ít nhất cũng qua mười ngày nửa tháng ."
Diệp Tiểu Muội nghĩ thầm dù ba cũng từng , đạo lí đối nhân xử thế hơn cô nhiều, thì ba , cô mím miệng gật đầu: "Được ."
Diệp Quân Hoa , dặn dò: "Trước khi chuyện thành công, nhất chớ với những khác, tránh cho tạo lời đồn đãi gì, lỡ như chuyển lúng túng."
Anh như , Diệp Tiểu Muội vui, quệt mồm : "Ngày hôm nay em biểu diễn mỹ như thế, tế bào nghệ thuật như thế, giảng viên khoa nghệ thuật thấy em chắc chắn sẽ như nhặt báu vật."
Diệp Quân Hoa quen với sự tự tin của cô, chỉ vỗ đầu cô, "Đến lúc đó tìm giảng viên với em."
Diệp Tiểu Muội bắt đầu đếm đầu ngón tay tính ngày, ba ít nhất qua mười ngày nửa tháng, điều cô quyết định nhiều nhất chờ mười ngày, mười ngày cô lập tức thắng tới văn phòng giáo viên khoa mỹ thuật! Có điều buổi trưa ngày thứ tám, đường cô tới nhà ăn gặp một nửa quen.
Người nửa quen là chỉ chỉ quen sơ sơ với Diệp Tiểu Muội, hai năm ở xe lửa, nghĩ tới đối phương còn nhớ cô, thấy cô thì cố ý dừng bước chào hỏi, "Cháu là Tiểu Diệp đúng ? Hai năm chú và yêu về Bắc Kinh thăm , chúng trò chuyện khá vui vẻ ở xe lửa…"