Diệp Tiểu Muội bao giờ đủ thì thôi, ba thổi phồng như thế cô càng đắc ý vểnh đuôi: "Để cho bọn họ cái gì gọi là thiên tài."
Diệp Quân Hoa giật giật khóe miệng, cố gắng như chuyện gì xảy vỗ cô, "Anh rõ ràng, Tiểu Muội lên , cũng trở sách ."
Từ khi tiến trường đại học, ba Diệp khao khát học tập giống như hết thảy sinh viên khổ tận cam lai, mà bây giờ càng tăng thêm một áp lực bên ngoài, Tiểu Muội ưu tú như , trai cũng thể cản trở, vì thế quyết định về ký túc xá cày mấy bộ đề, tranh thủ sớm ngày tỏa sáng ở trong ngành toán học.
Đồ tim phổi như Diệp Tiểu Muội, chỉ quan tâm vấn đề sợi tóc của ba, đó vẩy tay xoay về ký túc xá.
Nào ngờ kéo về, ba Diệp dở dở cô, "Chuyện lớn như cũng đừng quên cho Thanh Huy nữa, trở nhớ gọi điện thoại cho , đủ tiền ? Chỗ …"
"Nữa?" Chỗ quan tâm của Diệp Tiểu Muội lệch.
Anh ba Diệp nhắc nhở: "Lần nghỉ tháng em đột nhiên trở về nhà, cũng cho Thanh Huy ?"
Ớ HẬU QUÊ
Diệp Tiểu Muội thoáng chốc thở phì phò , "Chuyện bao lớn, còn tìm cáo trạng!"
Cô vì Tống ép chuyển khoa ngoại ngữ, từ đây sống trong nước sôi lửa bỏng, Tống cáo trạng cô ở mặt ba? Diệp Tiểu Muội tỏ vẻ tức giận, chỉ là nhanh khuôn mặt tức giận của cô ba bắt, ba Diệp ‘cùi chỏ duỗi bên ngoài’ : "Em là đồ lương tâm, Thanh Huy thể cáo trạng với cái gì, chẳng lẽ còn sẽ vì dạy dỗ em ?"
"Cậu với việc chẳng qua là lúc nào cũng nhắc nhở em thôi, cũng dụng tâm lương khổ, nếu để cho bây giờ em thể dày vò như thế, chừng sẽ dạy dỗ em."
Nghe tới tên đồng chí Vương Thúy Phân, Diệp Tiểu Muội run rẩy, thức thời nhấc tay: "Em sẽ gọi điện thoại cho Tống ngay bây giờ."
Anh ba Diệp mỉm gật đầu, tiếp tục vấn đề đó: "Có đủ tiền dùng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-432.html.]
Tiểu phú bà phóng khoáng vung tay: "Nhất định đủ."
Diệp Quân Hoa cũng cô tiền, vì thế cũng kiên trì ý nghĩ cho tiểu phú bà tiền tiêu vặt, ngược : "Vậy để ăn mừng em chuyển khoa ngoại ngữ, buổi tối ngày mai mời khách, hai tới quán cơm quốc doanh ăn một bữa."
Khi đến tiệm ăn Diệp Tiểu Muội vẫn kìm hưng phấn, "Hay lắm lắm" gật đầu, thể chờ nữa chạy về ký túc xá tìm quản lý ký túc xá gọi điện thoại.
Diệp Tiểu Muội thích gọi điện thoại cho Tống Thanh Huy, là bởi vì bây giờ quản lý ký túc xá khá chú ý, nhận điện thoại cũng sẽ gọi tới đó, mà yêu cầu truyền lời cho bọn họ, yêu đương còn dựa khác chuyển lời vui, dần dần Diệp Tiểu Muội cũng chẳng gọi điện thoại cho Tống.
lấy lòng quản lý ký túc xá như thế nào, thấy Diệp Tiểu Muội báo tên, bên cũng chút nào khách sáo : "Ồ, cháu là yêu của Tiểu Tống đúng ? Vừa nãy bác thấy về ký túc xá, chờ một chút, bác gọi xuống giúp cháu."
Không chờ Diệp Tiểu Muội chuyện, quản lý ký túc xá hết sức nhiệt tình gọi , Diệp Tiểu Muội dường như thể thấy bà kéo cổ họng gọi tên Tống, tới một phút, tiếng của Tống quả nhiên xuất hiện ở trong điện thoại.
"Tiểu Muội…." Âm thanh ở đầu bên điện thoại khẽ thở, xem đoạn đường chạy kịch liệt, thoáng chốc con mắt Diệp Tiểu Muội cong lên, ngọt ngào kêu: "Anh Tống."
Tống Thanh Huy dịu dàng hỏi: "Ngày hôm nay Tiểu Muội tìm , xảy chuyện gì ?"
"Không chuyện gì, chỉ là nhớ ." Diệp Tiểu Muội tiếp tục lời ngon tiếng ngọt.
Tống Thanh Huy mới cô dỗ đến phiêu một trận, đảo mắt thấy cô chuyển tới khoa ngoại ngữ, khỏi dừng , mới nhớ tới hỏi: "Xảy chuyện gì?"
Diệp Tiểu Muội bèn kể những lời với ba một nữa.
Có điều so với Diệp Quân Hoa mong em gái thành phượng hoàng, phản ứng đầu tiên của Tống Thanh Huy là lo lắng, "Tiểu Muội, em qua khoa ngoại ngữ giống ở viện văn học, khả năng học nhiều thứ từ đầu, thêm lãnh đạo khoa bọn họ coi trọng, thể sẽ khá khổ, em thật sự nghĩ kỹ ?"
Anh cũng vui vì chú Vương bọn họ coi trọng Tiểu Muội, nhưng hiện tại càng quan tâm ý nguyện của Tiểu Muội, lấy sự hiểu của , cô nhóc tính cách tích cực cầu tiến, chịu khổ nhọc.