Nguy cơ hôn nhân đầu tiên của Diệp Tiểu Muội và Tống giải quyết dễ như ăn cháo, nhưng cô từ đây chuyên tâm học tập trong lòng suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, bởi vì thực sự quá nhiều hoạt động thú vị.
Trong đó cho Diệp Tiểu Muội hứng thú nhất là nữ chính chuẩn bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, chị gái chủ động tới hỏi cô đầu tư cùng ăn , thuận tiện đề nghị gì đối với chuyện ăn của bọn họ gì đó vân vân.
Chờ thật lâu rốt cục đợi ngày —— Diệp Tiểu Muội hưng phấn đến mức hát, dù bắt đầu từ ngày cô chị gái nữ chính, chờ nữ chính mở tuyến sự nghiệp giàu, mà cô chỉ cần ôm đùi là thể phi thăng.
Vì thế bây giờ rốt cục đợi ngày đó, Diệp Tiểu Muội đương nhiên cầu còn . Cô thậm chí hận thể đưa hết thảy bộ tích trữ cho Sở Hàm, đầu tư càng lớn kết quả cũng càng cao, chừng cô dựa chị gái nữ chính cũng thể một phú bà đấy.
Ớ HẬU QUÊ
Có điều Diệp Tiểu Muội cũng thực quyền gì, cô chưởng quản quyền lực tài chính sai, nhưng ngoại trừ tiền tiết kiệm của bản cô, tiền riêng của Tống cũng đều ở đây, tích trữ của hai đương nhiên cần hai đồng thời thương lượng, bởi cô kiềm chế kích động nộp lên bộ gia sản, cho Sở Hàm cô chắc chắn đồng ý cùng ăn, thế nhưng cụ thể đầu tư bao nhiêu cần thương lượng với Tống.
Sở Hàm đương nhiên hiểu ý tỏ vẻ vội, hiện tại cô chỉ sớm chuẩn , thật sự buông lỏng chờ tới Đại hội trung ương Đảng thứ 11 mới .
Diệp Tiểu Muội vẫn thể chờ chạy tìm Tống.
Ngoại trừ vấn đề học tập Tống Thanh Huy từng ép buộc Diệp Tiểu Muội, những phương diện khác từ đến giờ đều cầu tất đồng ý, cũng giống thế, chỉ : "Không em chủ , còn cố ý tới một chuyến?"
Diệp Tiểu Muội vẫn dính lấy , nghiêng đầu tỏ đáng yêu, "Vậy em lấy bộ tích trữ của chúng , đưa hết cho chị Sở Hàm ăn, cũng hả?"
Lần Tống Thanh Huy quả thật ngẩn , cũng đau xót tiền, mà hoài nghi hỏi Diệp Tiểu Muội, "Lấy hết tích trữ , em ăn đồ ngon, mua quần áo mới, bây giờ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-70-an-no-cho-chet/chuong-439.html.]
Quốc gia đưa đãi ngộ cho sinh viên đại học tệ, cho sinh hoạt phí chỉ bảo đảm các sinh viên thể ăn cơm no học, các sinh viên tiết kiệm mỗi tháng còn thể tích góp ít tiền gủi cho gia đình, thế nhưng Diệp Tiểu Muội giống bọn họ, cô nuông chiều từ bé, chỉ ăn cơm yêu cầu mỗi bữa chay mặn, bao nhiêu sinh hoạt phí đều tiêu sạch sành sanh, thỉnh thoảng ăn tiệm, phí sinh hoạt hết sạch.
Anh đương nhiên thể tiêu ít một chút trợ giúp cô, trường học của bọn họ chỉ phí sinh hoạt cao, quyên tiền cho trường học cũng nhiều, vì thế học bổng khá phong phú, nhưng Diệp Tiểu Muội chỉ kén ăn, theo sát xu hướng thời trang, thích nhất dạo phố mua quần áo, dựa theo kiểu tiêu xài của cô, dù cho tranh thủ thêm học bổng cũng đủ.
Vì thế trong tay chừa chút tích góp, Tống Thanh Huy vẫn thật sự lo lắng Diệp Tiểu Muội vượt qua nổi những ngày tháng .
Tống Thanh Huy nhắc nhở cần thiết, Diệp Tiểu Muội cũng bỗng nhiên hồn, " , em thiếu chút nữa quên còn chừa chút tiền cho tiêu."
Đầu tư chuyện ăn của chị gái là vì giàu, tới đỉnh cao đời , thế nhưng vẫn đến nơi đến chốn, tương lai tự nắm lấy, cũng thể vứt bỏ cuộc sống hạnh phúc bây giờ.
Ngay đó cô suy nghĩ một nữa, quyết định : "Vậy chúng giữ hai trăm, ngoài đều lấy ăn, thế nào?"
Tống Thanh Huy nghĩ tới Diệp Tiểu Muội chịu "bớt ăn bớt mặc" cũng giúp đỡ sự nghiệp của chị em, nhíu mày, ngược cũng lời gật đầu: "Chỉ cần em cảm thấy , thì cứ theo lời em ."
Diệp Tiểu Muội hiểu nghĩa bóng của thật sự trù trừ một chút, đó đếm đầu ngón tay tính toán, "Hai trăm đồng, còn ba năm rưỡi, thế nhưng mỗi tháng trường học phát 12 đồng… Em cảm thấy đủ, nghiệp , đến lúc đó tiền ."
Tống Thanh Huy cảm thấy buồn đối với khẩu khí khoác ngượng của Diệp Tiểu Muội, trêu ghẹo: "Trước đây , bây giờ bắt đầu nhớ tới kiếm tiền ?"
Diệp Tiểu Muội kéo cánh tay của híp mắt: "Ý em chính là Tống thì tiền ."
Tống Thanh Huy: …