— Cả buổi tối ngủ, còn ầm ĩ cái gì thế?!
Nghe động tĩnh ngoài sân, Trương Quế Hoa mặt mày còn đang cau . mới thấy thứ trong tay con trai, gương mặt bà lập tức nở như đoá hoa cúc:
— Ồi chao, một con rắn béo ú!
Giang Trường Hải xách con rắn dài hơn một mét, khí thế vô cùng đắc ý:
— Mẹ, nhóm lửa . Con lột da xong, cả nhà nướng thịt rắn ăn!
— Được ! Mẹ còn băm thêm ít ớt cho thơm! — Bà cụ vui rạo rực bếp.
Tôn Lệ Hà vội vàng chạy tới nịnh nọt:
— Vẫn là cả lợi hại nhất, kiếm thêm thịt cho nhà !
ngay đó, trông thấy Trường Hải chẳng buồn liếc hai đứa cháu trai lấy một cái, bà trợn mắt:
— Ấy bác cả, chia cho Chí Văn, Chí Võ chút thịt ?
Giang Trường Hải thản nhiên như chuyện đương nhiên:
— Bọn nó con , trách nhiệm nuôi.
Một câu Tôn Lệ Hà nghẹn họng, bởi lẽ cha ruột còn đang sống, đúng là chẳng đạo lý để chú nuôi con cháu.
Mộng Vân Thường
Trương Quế Hoa thì vô cùng hài lòng, còn khoe khoang giấu nổi:
— Thằng cả nhà từ nhỏ thích bắt rắn, bắt chim. nó bao giờ ăn mảnh nhé!
Trong lòng Tôn Lệ Hà thì tức xỉu — giá mà phát hiện ổ rắn , thịt chẳng của phòng ba ?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-van-ta-giup-ca-nha-lam-giau/chuong-11.html.]
Trường Hải nướng rắc gia vị, mùi thơm lan khắp sân. Chờ đến khi thịt vàng óng, ông cắt một khúc lớn đưa cho :
— Mẹ, đây là con hiếu thuận cha .
Bà cụ tít mắt, gật gù mãn nguyện. Trong nhà hơn tháng thịt, thịt rắn thơm ngào ngạt khiến ngay cả Giang Miên Miên vốn mấy hôm mới ăn thịt thỏ cũng nuốt nước miếng cái ực.
Hai đứa cháu trai Chí Văn và Chí Võ mùi thơm thì chạy tung tăng như chim sẻ:
— Ăn thịt ! Ăn thịt !
Trường Hải xoay , ôm phần thịt còn :
— Con gái, về phòng ăn thôi!
Giang Miên Miên lập tức chạy theo cha, dáng vẻ hệt tiểu hồ ly nhỏ chuẩn ăn mảnh.
Phía , hai em Chí Văn – Chí Võ ngẩn , chờ mãi chia phần. Mấy đứa cháu gái bên phòng khác thì chỉ thể xa ngửi mùi thơm mà nuốt nước bọt, cuối cùng buồn bã về phòng.
Tôn Lệ Hà thấy chẳng miếng nào, liền kể với chồng:
— Mẹ, coi kìa! Dù gì Chí Văn, Chí Võ cũng là cháu trai ruột của . Sau chẳng đập vò sứ cho ? Vậy mà keo kiệt, miếng thịt cũng cho!
Nghe nhắc tới chuyện tang ma, mặt Trương Quế Hoa lập tức đen sì, quắc mắt mắng:
— Phi phi phi! Cô ngậm cái miệng quạ đen ! Thằng cả mới hơn ba mươi, còn sống bảy tám chục năm nữa! Đừng năng xúi quẩy!