Trong nhà, mấy đứa cháu gái lớn bé đều chỉ học qua lớp xoá mù chữ. Mà lớp xoá mù chữ thì gì —chỉ dạy ghép vần đơn giản với đếm .
Giang Miên Miên: … tiêu đời .
Lúc nãy hoảng quá, cô còn quên mất phận hiện tại của là… từng học ngày nào.
Thôn trưởng hỏi liền mấy , giọng càng lúc càng nghiêm. Ông học hết cấp hai, so với cả thôn thì đúng kiểu “đỉnh lưu tri thức”, nên ông càng hiểu tri thức quan trọng thế nào. Không thì ông c.ắ.n răng cho tất cả con cái đều học?
Trong khi đó, Tôn Lệ Hà bên cạnh, mặt mày chua lè. Dù cháu thành đạt nữa, bà cũng tự hiểu: nếu “đứa cháu tiền”, thì nhất định là con nhà .
Còn con gái của Giang Trường Hải? Mai mà thành công nhân, ăn gạo bếp ăn, mua hàng ở tạp hoá—thế là phúc lắm .
Mộng Vân Thường
Thôn trưởng bỗng hỏi thẳng:
“Dạ? Cháu ?”
Miên Miên suýt nghẹn. đầu óc xoay như chong chóng, lập tức tìm cớ:
“Là… ngày thường cháu chị Ái Bảo . Nghe nhiều nên nhớ thôi ạ.”
Mọi một tiếng hiểu ngay.
Lâm Ái Bảo—con gái thôn trưởng, hiện học cấp hai trấn. Con bé vốn chăm chỉ tiếng tăm, về đến nhà còn tự giác học bài, ai mà .
Cả thôn Thạch Kiều, đời phần lớn từng học, thậm chí ngay cả tên cũng nổi. Nếu để họ hỏi miết cô trả lời sai… mất mặt c.h.ế.t !
Thôn trưởng gật đầu, nghiêm túc phán:
“Các cho Tam Nha học là quyết định đúng. Con bé thiên phú.”
Vẻ mặt Giang Trường Hải sáng rực, háo hức con gái:
“Con gái, con nhất định thi đậu cấp ba đúng ?”
Miên Miên: … chú ơi tha cho con.
dám thì dám… chống đỡ. Cô thể để lời khoác lác của cha vạch trần ngay mặt bao nhiêu !
Có tò mò hỏi:
“Thôn trưởng, ý ông là đầu óc con gái Trường Hải thông minh lắm hả?”
“Tam Nha trí nhớ hơn đấy,” thôn trưởng quả quyết. “Nhớ thơ cổ với bảng cửu chương vài là thuộc— chuyện thường . Sau chừng còn học lên cấp ba.”
“Cấp ba nha…”
Ánh mắt cả đám dân thôn Giang Trường Hải lập tức đổi—nóng rực đầy hâm mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-van-ta-giup-ca-nha-lam-giau/chuong-16.html.]
Miên Miên tới hai chữ “cấp ba” thì lập tức dựng tóc gáy.
Học tra như cô, kiếp chịu đủ khổ . Nhắc đến cấp ba thôi là ác mộng tràn về.
Thôn trưởng đột nhiên sang hỏi:
“Bốn nhân bảy?”
Miên Miên đáp ngay, phản xạ điều kiện:
“Hai mươi tám.”
“Tám nhân chín?”
“Bảy mươi hai.”
Bọn họ hỏi lia lịa, cô đáp rào rào. Người trong thôn còn kịp phản ứng, nhấp nhổm:
“Thôn trưởng! Con bé trả lời đúng ?”
Thôn trưởng gật đầu cái rụp.
Giang Trường Hải lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, giọng vang như loa:
“Con gái chắc chắn học lên cấp ba!”
Miên Miên: Không! Tuyệt đối !!
Hệ thống trong đầu: “Cha ký chủ !”
Câu vang lên khiến đám sửng sốt đến nghẹn lời. Miên Miên chỉ chớp mắt vô tội, giả vờ ngây thơ.
Thật cô chỉ tính học vài năm cho cái tiếng, tìm thời cơ buôn bán kiếm tiền, an nhàn hưởng phúc. Chứ ôm sách thi cấp ba thì…
Cô nuốt nước bọt, mặt tái như tro lạnh.
Hệ thống đầy tự hào tuyên bố:
“Ký chủ yên tâm. Có ở đây, cô sẽ luôn giữ hào quang học bá, thành tích nổi bật, đời đời huy hoàng.”
Giang Miên Miên:
“ chỉ một con cá mặn im bất động…”