Mẹ cô lập tức liếc cô một cái đầy khinh khỉnh:
Mộng Vân Thường
“Được , đúng là con mèo tham ăn. Chẳng lẽ cha tham ô hai quả trứng gà của con ?”
“Mẹ sẽ đó!” Giang Miên Miên dứt khoát. Loại chuyện từng xảy .
Mẹ cô liền ôm mặt thở dài, còn cố tình sụt sịt một tiếng:
“Mẹ chỉ lén ăn một miếng bánh gạo của con thôi mà, con còn nhớ dai đến tận bây giờ chứ?”
Tô Uyển Ngọc ở bên cạnh nuốt nước miếng, phụ họa:
“Nhớ tiện kiếm thêm chút mật ong, đợt gần hết .”
Giang Miên Miên với vẻ thâm sâu:
“Chỉ một miếng bánh gạo thôi ?”
Tôn Lệ Hà lúc liền chen hiến kế:
“Mẹ, cả chỉ cho Tam Nha ăn trứng hai mươi ngày, chứ mỗi ngày ăn một quả . Mẹ thể mỗi ngày cho nửa quả mà.”
Giang Miên Miên gật đầu cái rụp:
“Được, con còn ăn bánh bao thịt to nữa.”
Con gái ông đúng là may mắn, mỗi dẫn theo đều bắt ít đồ rừng. Biểu cảm mặt Tô Uyển Ngọc thu , dứt khoát chuyển đề tài:
“Vừa thím hai trông sốt sắng như sợ chúng lấy đồ nhà thím .”
Giang Trường Hải lộ rõ vẻ khinh thường:
“Anh còn chẳng thèm để mắt tới mấy thứ trong phòng thím , đáng giá mấy đồng .”
Cả nhà sớm về tối việc, đèn dầu thì . Buổi tối bà còn vá quần áo cho con gái nữa. Nghe đến đây, Triệu Tiểu Quyên mới nhỏ giọng hỏi:
“Vậy dầu hỏa trong nhà thì ạ?”
Thấy chồng cau mày đau xót, Triệu Tiểu Quyên liền im lặng cúi đầu nhặt rau, đến thở mạnh cũng dám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-van-ta-giup-ca-nha-lam-giau/chuong-25.html.]
Giang Miên Miên l.i.ế.m liếm khóe miệng, nhớ bánh bao lớn của tiệm cơm Quốc Doanh— chỉ to mà nhân thịt còn đầy ắp. Ai, con nhóc càng ngày càng tinh ranh . Đậu phộng với thịt khô trong nhà đều chuột ăn trộm hết ?
Bà cụ nhíu chặt mày hơn. Ba con gà mái ngày nào cũng đẻ trứng, tích chừng trứng gà hề dễ dàng.
Con trai tính tình thế nào, bà hiểu rõ hơn ai hết. Hai mươi quả trứng gà , thể để con nhóc hưởng trọn .
Một nhà ba vui vẻ bàn bạc, trong khi ở đầu , bà cụ ổ trứng mà xót xa vô cùng:
“Chỗ trứng gà vốn dĩ mang đổi dầu hỏa! Sau nếu nó phát hiện , còn giả vờ hiểu chuyện mà là vì cho nó, răng còn nhỏ yếu, ăn nhiều dễ lạnh bụng đau bụng.”
Nói xong về phía con gái :
“Miên Miên, hai hôm nữa dẫn con lên núi bắt mấy con thỏ hoang, mang trấn bán lấy tiền mua kem ăn.”
Bà tích góp mấy tháng trời mới ba mươi quả trứng gà, thằng cả một đòi hai mươi quả, chẳng khác nào lấy mạng bà . Không gom đủ thì cũng chỉ đành tiết kiệm.
Tôn Lệ Hà nghĩ tới đây liền vội vàng :
“Mẹ, Chí Văn với Chí Võ đang tuổi ăn tuổi lớn, thể cắt canh trứng của tụi nhỏ .”
“Được.”
Hồi Giang Miên Miên hai ba tuổi còn hiểu rõ cái tật lừa con gái của , phòng , nên thường lén giấu đồ ăn. Nghe , bà cụ đầu tiên là mừng rỡ, lắc đầu:
“Không , cái tính ch.ó c.ắ.n của thằng cả mà ầm lên mới là lạ.”
Bà cụ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn xót hai đứa cháu trai:
“Vậy đổi một ít thôi, chờ tích góp thêm đổi tiếp.”
Tôn Lệ Hà lúc mới thở phào nhẹ nhõm. đến bữa cơm, thấy Giang Miên Miên ung dung ăn canh trứng, còn hai đứa con trai của chỉ thể , trong lòng bà càng khó chịu.
Những quả trứng gà vốn dĩ phần của Chí Văn và Chí Võ!
Một đứa con gái nuôi tốn cơm, chẳng qua chỉ là rơi xuống nước sặc mấy cái, ngốc thật, dựa ăn nhiều trứng gà như ?!