Giang Trường Đào gì. Ông cũng thừa nhận con trai kém cỏi, nhất là kém hơn con của cả. Cả đời , việc duy nhất khiến ông thể ngẩng đầu cha , cũng chỉ là sinh cho nhà họ Giang hai đứa con trai nối dõi tông đường.
Tôn Lệ Hà bồi thêm một câu:
“Hơn nữa Tam Nha vốn là đứa lười biếng, cho dù đầu óc thông minh thì học chắc chắn cũng chẳng tiếp thu . Không ngủ gật trong lớp mới là chuyện lạ.”
“Cũng đúng.” Giang Trường Đào gật đầu, càng càng thấy vợ lý. “Con nhóc là loại chịu nổi khổ.”
Trong lòng ông thậm chí còn tính toán, nhân cơ hội để Đại Nha với Nhị Nha dự thính theo, như cũng trễ nải việc đồng áng.
Đại Nha và Nhị Nha lớn hơn, học một chút. Sau nếu còn dư sức, nghĩ cách cho mấy đứa nhỏ học thêm. Còn Lai Đệ mới năm tuổi, chắc chắn cũng chẳng thể yên. Nghĩ , trong lòng ông liền dễ chịu hơn nhiều.
Im lặng một lúc, Triệu Tiểu Quyên bỗng lên tiếng:
“Buổi trưa vẫn mấy giờ nghỉ ? Nếu nhà chỉ một đứa con gái là Đại Nha, em cũng c.ắ.n răng cho con bé học chữ .”
Giang Trường Hà thở dài, buồn bực :
“Đại Nha, Nhị Nha đều xuống ruộng việc, chắc chắn sẽ đồng ý .”
Ái Bảo năm nay mới tròn mười lăm tuổi, đại đội công xã mấy nhà điều kiện khá giả đến cầu hôn, lễ hỏi cũng đưa cao, cũng bởi vì cô bé là học sinh trung học. Việc nhà thì để Chiêu Đệ và em gái lo là . thôn trưởng vẫn coi trọng mấy mối , đợi con gái nghiệp tìm một thành phố rể.
Dù cũng cần tốn tiền.
Mộng Vân Thường
Còn Tam Nha thì từ nhỏ giống cha cô, lười biếng thích lười mánh, ăn ngon thì nhanh, việc thì tránh. Việc học mệt mỏi thế , chắc chắn cũng chẳng cố bao lâu.
Giang Trường Hà khẽ thở dài—nhưng ông tới bốn đứa con gái.
Đại Nha và Nhị Nha vui mừng mặt, đồng thanh :
“Cảm ơn bà nội! Chúng cháu nhất định sẽ trễ nải việc đồng áng!”
Bên phòng hai, đợi mấy đứa con gái đều ngủ, Triệu Tiểu Quyên mới hạ giọng với chồng:
“Cha tụi nhỏ, nếu ngày mai thử với xem, để Đại Nha với Nhị Nha theo Tam Nha học ké chút chữ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-van-ta-giup-ca-nha-lam-giau/chuong-29.html.]
Sáng hôm , Giang Miên Miên thì mặt mày như đưa đám—bởi vì Lâm Ái Bảo từ sớm hứng thú bừng bừng tới dạy học.
Không ngờ Trương Quế Hoa xong chẳng phản đối. Dù cũng tốn tiền, trễ nải việc nhà việc ruộng.
Triệu Tiểu Quyên là , nhưng vẫn nhịn thêm:
“ mấy con bé cũng còn nhỏ nữa. Đại Nha chẳng mấy năm nữa là lấy chồng , nếu thêm vài chữ, sang nhà chồng cũng coi trọng hơn.”
Nhị Nha nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng tai vẫn rõ từng lời. Trong lòng cô bé chợt nhói lên—cô cha vốn nhiều con gái như , chỉ mong sinh con trai.
Trong ký ức của cô, từng vô tình kéo khỏi chăn, trơ mắt ăn một quả trứng luộc.
Bên , Lâm Ái Bảo học theo dáng vẻ của cô giáo ở trường, xụ mặt nghiêm túc :
“Bạn học Giang Miên Miên, mở trang đầu tiên sách ngữ văn . Chúng học bính âm . Đọc theo cô: a, b, c, d…”
May mà hai vợ chồng họ đều là chịu khó lụng, điểm công kiếm cũng đủ đổi lương thực cho cả nhà. Chỉ cần con gái cả kém hơn hai đứa con trai , thì trong lòng ông vĩnh viễn vẫn hơn cả một bậc.
Giang Trường Hà gật đầu:
“Được, sáng mai sẽ bàn với .”
Giang Miên Miên uể oải theo vài lượt, thấy Lâm Ái Bảo vẫn ý định dừng , liền vội vàng :
“Chị Ái Bảo, em .”
Lâm Ái Bảo nghiêm mặt chỉnh đốn:
“Bạn học Giang Miên Miên, khi học gọi là cô giáo, hơn nữa trả lời câu hỏi giơ tay.”
Giang Miên Miên: “…”