Xuyên Về Niên Đại Văn Ta Giúp Cả Nhà Làm Giàu - Chương 307

Cập nhật lúc: 2025-12-14 17:11:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Vâng, đến lúc đó gọi hai cái giò heo cho cha con, để cho cha con vui vẻ một chút."

Giang Miên Miên xuyên qua từ niên đại hòa bình, chỉ chạy đường dài sẽ mệt, cái gì cũng cần , nhưng chỉ xe cũng mệt mỏi.

Tuy nhiên cha cô là một sợ khổ như , nhưng vì nhà bọn họ, dù cực khổ cũng cố gắng phấn đấu.

Cho nên cô cũng thể tụt xuống, mấy ngày nay cô đều tự giác cố gắng học tập.

Lại qua một tuần, cuối cùng Giang Trường Hải xe hàng trở trong trấn.

“Trường Hải , tiên theo về xưởng là?" Tài xế Dương lái xe hàng hỏi Giang trường Hải kế bên, bọn họ chạy xe đường dài trở về thể nghỉ ngơi một ngày.

"Em trở về xưởng ."

Giang Trường Hải chỉ đường phố mặt: "Tài xế Dương, dừng ngay con phố phía ."

"Được ." Tài xế Dương gật đầu một cái.

Xe hàng chậm rãi dừng ở đường phố, Giang Trường Hải cõng cái túi vải, cẩn thận bước xuống xe, vẫy tay một cái về phía buồng lái: "Tài xế Dương, ngày mai gặp."

Tài xế Dương gật đầu với ông một cái, liền lái về phía xưởng vận chuyển, xe còn hàng của ông nha.

Đợi xe , Giang Trường Hải cõng đồ, chạy thẳng đến Cung tiêu xã.

Ông cõng nhiều đồ như , cách nào trực tiếp về xưởng vận chuyển ký túc xá công nhân.

Mặc dù trong xưởng những lãnh đạo đều bọn họ bí mật mang về hàng cá nhân, nhưng bọn họ cũng thể quá ngông cuồng, coi quy định của nhà máy gì.

Ông định bán đồ xong ở ngoài mới trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-van-ta-giup-ca-nha-lam-giau/chuong-307.html.]

Nhân viên bán hàng của Cung tiêu xã thấy khách cũ đến, mặt đầy tươi hỏi: "Đồng chí Giang, tới mua gì ?"

Mộng Vân Thường

"Em gái, đến mua đồ, đến bán đồ, lấy một ít thứ ở Hải Thành." Giang Trường Hải nhỏ giọng .

"Bán đồ? Đồng chỉ Giang, chỗ của chúng chính là Cung tiêu xã, cái gì cũng thiếu." Nhân viên bán hàng hết sức uyển chuyển.

"Hì hì, em gái, cô lời quá sớm , tiên cô xem thử đồ mua , đó trả lời là ."

Giang Trường Hải lấy một cái túi nhỏ từ trong túi quần áo, cầm một đôi bông tai trân châu ở bên trong, quơ quơ mặt nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng một cái, nhất thời sáng mắt lên, bông tai trân châu? Đây chính là đồ , trong Cung tiêu xã bọn họ cái .

Nhân viên bán hàng xung quanh một cái, thấy ai chú ý đến chỗ của bọn họ, thấp giọng : "Đồng chí Giang, ý là gì?"

"Hì hì, những bông tai trân châu mới mua về từ Hải Thành, sẽ bán giá thấp cho cô, cô chuyển tay bán cho những khác, chúng thể kiếm một khoản, chuyện , đầu tiên nghĩ đến chính là cô, đừng Giang kiếm tiền dẫn theo cô." Giang Trường Hải bộ dạng cô chiếm tiện nghi lớn , với nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng bông tai trân châu trong tay Giang Trường Hải, chút động lòng.

mấy năm ở Cung tiêu xã , một ít đồng nghiệp gan lớn sẽ mặt bán, gửi bán một ít thứ gì đó, ít nhiều cũng chút lời.

Nhất là một năm nay chính sách mở cửa thông qua, phần lớn những lãnh đạo phía đều nhắm một mắt mở một mắt, mặc kệ những thứ .

Giang Trường Hải thấy cô động lòng, khuyên: "Em gái, như , bông tai bán giá rẻ cho cô, tặng cô một bộ, để cô mang, hoặc tặng cũng mặt mũi, bông tai thích hợp để các cô gái xinh như cô đeo đó, tôn màu da."

Nhân viên bán hàng kinh ngạc cảm động, trong tòa cao ốc Bách Hóa ở huyện, một đôi bông tai rẻ nhất cũng hai mươi đồng đó.

đeo, chuyển tay bán , như hơn hai mươi đồng trực tiếp chui túi của cô ?

 

 

Loading...