Lưu Văn trợn mắt, cố gắng đè khóe miệng xuống : “Hơn nữa, chín mươi phần trăm học sinh năm hai trung học cơ sở đều về tương lai của , chỉ một ít về tương lai của tổ quốc. Mà bài văn của em là bài văn sáng tạo nhất, nhiều chú ý nhất, cho nên giáo viên trung học cơ sở mượn bài thi , để cho đám học sinh trung học cơ sở xem xong đó một bài nêu cảm nghĩ.”
“Dạ, em .” Giang Miên Miên gật đầu, thì là .
Cô mắc cỡ quá, cô cảm thấy bài văn của cô thật sự quá .
Còn Tô Uyển Ngọc mừng rỡ, tự hào: “Thế thì thầy Lưu, chúng chậm trễ công việc của thầy nữa.”
“Đừng sốt ruột, đồng chí Tô, bạn học Giang Miên Miên, hiệu trưởng vẫn còn đang chờ gặp hai đó.”
Giang Miên Miên và , trong mắt đều thắc mắc: Hiệu trưởng tìm mấy cô gì?
Tô Uyển Ngọc hỏi khỏi miệng.
“Hai gặp hiệu trưởng thì sẽ .” Lưu Văn chút thần bí cùng với hai con đến phòng hiệu trưởng.
Sáng sớm hiệu trưởng đến trường học chờ , thấy liền thể chờ mà : “Bạn học Giang Miên Miên, đồng chí Tô Uyển Ngọc, một tin với hai !”
Tô Uyển Ngọc dịu dàng : “Hiệu trưởng, ngài cứ ạ.”
Hiệu trưởng cũng vòng vo, vui tươi hớn hở : “Sáng sớm hôm nay tòa soạn gọi điện thoại tới cho trường học, bọn họ bản thảo ngày hôm đó chúng gửi thông qua, bọn họ thích bài văn của em, hôm nay bên tòa soạn chuẩn sắp chữ in, ngày mai báo trường sẽ bài văn của em, đến lúc đó sẽ trả cho em vài đồng tiền nhuận bút nữa.”
Ánh mắt ông Giang Miên Miên đầy hòa ái và thưởng thức, quả nhiên là thần đồng trường tiểu học của bọn họ phụ lòng mong đợi của nhà trường mà.
Phải là bình thường đăng lên báo nhiều nhất chính là các chính sách, chủ trương khác của các cấp lãnh đạo đưa , cách xa dân chúng bọn họ, trong sự kính sợ mang theo cảm giác xa cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-van-ta-giup-ca-nha-lam-giau/chuong-361.html.]
Còn gần gũi nhất với cuộc sống của bình thường cũng là đại đội tiên tiến và công nhân ưu tú chọn từ trong huyện hoặc là công nhân gương mẫu của các công xã.
Mộng Vân Thường
Bây giờ bài văn của con gái nhà bà thể đăng lên báo, để cho của huyện đều , ruột là bà đây đương nhiên là thấy kiêu ngạo, tự hào .
Bà gương mặt non nớt, nhỏ nhắn của con gái, bà yêu thích thôi: “Con gái , con tuyệt vời quá!”
Bản thảo thể thuận lợi thông qua, Giang Miên Miên cũng vui vẻ.
Vì thể một cái bài văn , cô xem ít thơ ca và bài văn mẫu.
Bây giờ bài văn cô nhiều công nhận như cũng khiến cô cảm thấy cố gắng của cô hề uổng phí.
Vì cô trịnh trọng cúi với hiệu trưởng và thầy: “Cảm ơn công lao dạy dỗ và bồi dưỡng của hiệu trưởng và các thầy cô, các thầy cô, em cũng thể bài văn như .”
Nếu thầy Lưu đề nghị cô thử gửi bản thảo thì cô cũng sẽ gửi bản thảo .
Hiệu trưởng : “Trường học chúng học sinh giỏi giang như em cũng là may mắn của trường học chúng .”
Bây giờ ông Giang Miên Miên chỗ nào cũng thấy .
Giang Miên Miên chính là hạt giống mà trường học bọn họ đào tạo , bài văn mà cô thể đăng báo chí đến trong huyện, với trường học bọn họ mà thì đây chính là cơ hội tuyên truyền hiếm cho trường học.
Lưu Văn và Mạnh Vệ Đông cũng dáng vẻ đầy tự hào, Giang Miên Miên chính là học sinh mà bọn họ dạy đó.
Tô Uyển Ngọc thấy hiệu trưởng đ.á.n.h giá cao con gái như , trong lòng bà cực kỳ vui vẻ, nhưng ngoài miệng bà vẫn khách sáo : “Hiệu trưởng, ngài quá khen , con bé về nhà cũng thường với chúng rằng ngài và hai thầy đây cực kỳ chăm lo cho con bé, Miên Miên ngày hôm cũng là nhờ các thầy hết lòng dạy dỗ và chăm sóc cho con bé.”