Con trai cả tuy chút lười biếng, đàng hoàng, nhưng là luôn nghĩ cho cha . Nhìn dáng vẻ khéo nịnh nọt, vợ lão Tam trong lòng âm thầm mắng một câu “ là đồ giỏi lấy lòng!”, nhưng chân lén hi vọng chồng cũng học đôi phần. Khổ nỗi, cùng một câu, từ miệng lão Đại thì chân thành tự nhiên, còn từ chồng bà thì nhạt như nước ốc. Bà cũng chẳng hiểu vì !
Anh hai thì thành thật đến mức dùng ba cây gậy gộc cũng đ.á.n.h một câu ngọt ngào, nên khỏi trông mong.
Miệng thì chê bai, nhưng tay bà vẫn là đầu tiên chọn quả cà chua lớn nhất đưa cho Giang Miên Miên.
Bà đưa hỏi cha đứa nhỏ:
— Cha của con gái, thật sự cho nó học ?
Giang Miên Miên nhận lấy quả cà chua, mắt sáng lên, tâm trạng u ám lập tức đồ ăn chữa lành.
— Con cảm ơn ! Mẹ là nhất đời. Sau con tiền nhất định sẽ hiếu kính !
Nói là , nhưng trong lòng cô thầm bật . Mẹ cô nào cũng dùng vài món ngon để dụ dỗ, may cho bà là cô đứa trẻ tám tuổi thật — chứ trẻ con mà, dỗ lấy đồ ăn kiểu chắc sập bẫy cả đời.
Giang Trường Hải nhận quả cà chua khác, c.ắ.n một miếng hỏi thẳng:
— Miên Miên, con học ruộng?
Tô Uyển Ngọc cũng gật gù:
— Ờ, cha con cũng hợp lý đó.
— Con học, cũng xuống đồng ạ. Như bây giờ là nhất. — Miên Miên c.ắ.n quả cà chua chua ngọt, thư thái vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-van-ta-giup-ca-nha-lam-giau/chuong-7.html.]
Tắm rửa xong, ba nhà. Tô Uyển Ngọc mở ngăn tủ lấy mấy quả cà chua đỏ mọng giấu kỹ, Giang Trường Hải bước khóa cửa cái cách, động tác thuần thục như vô .
Mộng Vân Thường
Vừa thấy con gái phồng má nhai ngon lành, Tô Uyển Ngọc liền đưa tay chọc nhẹ:
— Anh con gái , hễ đồ ăn là lập tức nịnh ngọt!
— Con gái thông minh, lời , giống chứ còn gì nữa! — Giang Trường Hải phổng mũi.
Trong ba em, cha ông dung túng ông nhất, nào lười biếng, nào bày trò nịnh hót… cũng vì tính ông từ nhỏ cha vui, chứ khô khan như hai em.
Miên Miên dài giường, thỏa mãn duỗi . Nhà nghèo thì nghèo thật, nhưng ăn no, thỉnh thoảng dùng hệ thống nấu vài món ngon, so với nhiều khác hơn nhiều.
Cô ăn , liền nhắc:
— Ăn !
cha cô nghiêm túc mở lời:
— Không , chọn một cái. Đi học hoặc ruộng.
Ông chống tay, giọng điềm đạm nhưng dứt khoát:
— Con lớn , ăn cũng nhiều hơn . Lương thực chia theo đầu , ai cho mà ăn. Dù ông bà nội con bắt việc nặng, họ cũng sẽ con việc nhẹ… bằng thì thể nuôi nổi. Không dọa thì con gái chắc chắn sẽ chịu học.