Xuyên Về Sinh Tồn Giữa Loạn Thế Ta Làm Phúc Thê Nhà Nông - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-11-06 00:05:46
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quái Lão Đầu

Cho đến khi mặt trăng treo cao trời, nhà họ Lục mới tìm một ngôi miếu đổ nát quá nhiều .

Thực họ cũng qua một vài thôn hoang nhà bỏ hoang, nhưng đều chật kín dân chạy nạn, họ còn cách nào khác đành tiếp tục lên đường.

Họ chọn ngôi miếu đổ nát là vì Lục Văn Trung kiểm tra, bên trong chỉ hai gia đình, và đều mang theo gói ghém, loại gì cả.

Sau khi những nhà họ Lục , hai gia đình ban đầu chút cảnh giác, nhưng khi thấy nhà họ Lục đều mang theo gói ghém, họ mới dần dần thả lỏng.

Tuy nhiên, ba gia đình đều chia ba góc khác , mỗi nhà việc nhà , chào hỏi, cũng phiền.

Ngọc Phù tiên đút no Điềm Điềm, Điềm Điềm ăn xong liền buồn ngủ. Vì ngoài, thể lấy nôi em bé từ trong gian, Ngọc Phù đành ôm nàng ngủ.

Ngọc Phù giả vờ lấy bánh bao từ trong túi chia cho . Tất cả đều tiện, nên đều im lặng ăn bánh bao, khô thì uống chút nước.

Bây giờ vẫn là mùa xuân, buổi tối vẫn lạnh. Mặc dù nhóm lửa, nhưng phía lưng vẫn cảm thấy lành lạnh. Ngọc Phù lén lút lấy gừng gạo cho những nhà họ Lục uống. Đây là thứ ở Tề Châu, đặc biệt tác dụng xua lạnh.

Ăn uống no đủ xong, liền chuẩn nghỉ ngơi. Hôm nay đường cả ngày, tất cả đều mệt mỏi rã rời. Ngay khi những nhà họ Lục chuẩn nghỉ ngơi, một nữa ngôi miếu đổ nát.

Một lão đầu, vóc dáng cao, cũng gầy gò, ăn mặc rách rưới, nhưng cả vô cùng tinh thần.

Lão đầu lướt qua một cái trực tiếp xuống một góc khác. Y xuống xong tiên là tìm một vài khúc gỗ bỏ trong miếu đổ nát, chuẩn nhóm lửa. Y lấy đá lửa chuẩn nhóm lửa, nhưng gõ nửa ngày cũng bén .

Lục Văn Trung từ khi lão đầu luôn chú ý đến y, xác định y ác ý mới từ từ chuyển ánh mắt .

Lão gia tử Lục mấy cái : “Không , cứ ngủ . Văn Long, Văn Trung, hai con canh nửa đêm . Đại Dũng, con và Văn Kiệt canh nửa đêm .”

Lục Văn Trung và Lục Văn Long đều gật đầu, những khác liền chuẩn ngủ. Không dựng lều, Ngọc Phù đành lấy vải dầu và y phục cũ từ các túi trải đất. Còn về Điềm Điềm, nàng liền lấy một cái chăn nhỏ từ túi lớn của Liễu Văn Văn trải, đây là thứ đặc biệt đặt để đề phòng vạn nhất. Trải xong xuôi mới đặt nàng lên ngủ.

Còn những khác chỉ thể ngủ vải dầu. Mặc dù nền đất cứng, nhưng may mắn là nền đất trong ngôi miếu đổ nát khá bằng phẳng, cũng vẫn thể ngủ .

Mặc dù nền đất cấn , nhưng do quá mệt mỏi, xuống ngủ . Văn Nghĩa lúc ngủ lão đầu một cái, phát hiện y vẫn đang gõ đá lửa.

Văn Nghĩa mắt tinh phát hiện, hai viên đá lửa của y chắc ngấm nước, dùng nữa. Văn Nghĩa thấy dáng vẻ lão đầu kiên trì bỏ cuộc, liền : “Đại ca, cho y mượn một cây đuốc của nhà chúng , bằng e là y cả một đêm cũng nhóm lửa.”

Lục Văn Trung liếc mắt một cái : “Đừng quản chuyện bao đồng, mau ngủ , ngày mai còn lên đường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-sinh-ton-giua-loan-the-ta-lam-phuc-the-nha-nong/chuong-117.html.]

Văn Nghĩa chỉ đành ngoan ngoãn ngủ xuống. Lục Văn Trung lão đầu một cái, thực cho mượn một cây đuốc là vấn đề, chỉ là Lục Văn Trung dám tin tưởng y, ít chuyện thì hơn, nên lên giúp đỡ.

Nửa đêm, một tiếng thét chói tai của cô gái phá vỡ bầu khí yên tĩnh trong ngôi miếu đổ nát. Toàn bộ nhà họ Lục đều giật tỉnh giấc. Ngọc Phù hoảng hốt dậy hỏi: “Có chuyện gì ?”

Lục Văn Trung : “Không , là cô gái nhà đối diện kêu, xảy chuyện gì.”

Ngọc Phù vội vàng dậy , chỉ thấy nhà đối diện đều vây quanh thứ gì đó, đột nhiên thấy một phụ nhân kêu lên: “Rết, là rết, A Ngọc rết c.ắ.n .”

Nghe rết, tất cả vội vàng dậy kiểm tra. Ngọc Phù kiểm tra Điềm Điềm, phát hiện nàng an , cắn, liền thở phào nhẹ nhõm.

Một gia đình khác đột nhiên kêu lên: “Chỗ chúng cũng , rết to quá!”

Nhà họ Lục kiểm tra khu vực của , nhưng phát hiện , lẽ là do bột t.h.u.ố.c mà Ngọc Phù rắc lúc nãy tác dụng.

Những nhà đối diện đều hoảng loạn, vội vàng dậm chân. Chỉ thấy những đống cỏ khô đó chui mấy con rết lớn. Ngọc Phù thấy liền cảm thấy nổi da gà, nàng sợ nhất loại động vật nhiều chân .

Gà Mái Leo Núi

Văn Nghĩa thấy , vội vàng lấy bột t.h.u.ố.c trong túi rắc xuống. Đây là loại y mới nghiên cứu, y Kiềm Châu nhiều rắn rết chuột kiến, y sớm chuẩn nhiều bột thuốc.

Rết dường như sợ bột thuốc, những nơi bột t.h.u.ố.c rắc tới chúng đều tránh , còn mấy con bất động.

Văn Nghĩa rắc bột t.h.u.ố.c khắp ngôi miếu hoang, xác định còn rết nữa mới trở về.

Hai gia đình khác thấy đều cảm ơn rối rít, Văn Nghĩa cũng gì, y cũng cố ý giúp đỡ họ, chỉ là lo lắng những con rết khác sẽ c.ắ.n nhà mà thôi.

Sau khi Văn Nghĩa trở về, cha của cô gái c.ắ.n chạy đến nhà họ Lục : “Tiểu đây, thấy tay liền đuổi rết , cách nào giúp nữ nhi ? Con bé rết cắn, cả chân đều tím xanh . Tiểu yên tâm, sẽ dùng lương thực phí t.h.u.ố.c men.”

Văn Nghĩa Ngọc Phù và Lão gia tử Lục, cả hai đều gật đầu với y, y mới đồng ý qua xem. Ngọc Phù cảm thấy chuyện cũng gì, đối phương trông cũng loại ngang ngược vô lý, cứu giúp cũng , dù cũng là một mạng .

Sau khi Văn Nghĩa qua đó, phát hiện chân cô bé tím xanh , y : “Trúng độc .” Y tiên giúp cô bé xử lý vết thương, đó cầm hai viên giải độc cho nàng uống : “May mắn là loại rết cũng độc lắm. Ta cho con bé uống giải độc , sáng mai tỉnh dậy sẽ . hai ngày đừng cho con bé ăn đồ cay nóng, đừng để vết thương nhiễm trùng.”

Gia đình ngàn ân vạn tạ gật đầu, đưa cho Văn Nghĩa hai cân lương khô thù lao. Vào lúc , đây là một món quà vô cùng quý giá .

Văn Nghĩa cũng từ chối, hai viên giải độc của y cũng đắt. Khi Văn Nghĩa xách lương thực trở về, y ngang qua lão đầu , phát hiện y vẫn đang gõ đá lửa. Vừa nhiều rết như , y động cũng động.

Văn Nghĩa thầm nghĩ, đúng là một lão đầu quái gở.

 

Loading...