Thanh Long Bang
Trong một tiểu viện tĩnh mịch, một nam tử cao lớn đang luyện kiếm. Liên thập nhị kiếm xong, ánh mắt nam tử tựa điện, xuyên phá hư , hình đột ngột vọt lên, như từ đỉnh núi cao lao xuống, chỉ thấy kiếm quang lóe lên, tảng đá lớn đối diện xuất hiện một vết kiếm.
Một nam tử mặc trường bào màu xanh một bên : "Lục , tiến bộ thần tốc thật! Không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, võ công của tiến bộ thêm, xem thể hồi phục gần như ."
Nam tử đang luyện kiếm ai khác, chính là Lục Văn Trung nhảy xuống vách đá năm xưa. Ngày đó, ôm quyết tâm c.h.ế.t, cõng Văn Kiệt nhảy xuống vách đá, nhưng nào ngờ, vách đá là một con sông. Bọn họ may mắn sống sót, và khác cứu.
Và cứu họ, chính là nam tử áo xanh mắt , nguyên là Bang chủ Thanh Long Bang, bang lớn nhất Đông Sở Quốc, Chu Sở Minh.
Mặc dù cứu, nhưng và Văn Kiệt đều thương nặng, suýt chút nữa mất mạng, giường dưỡng thương hơn một tháng mới dần hồi phục.
Lục Văn Kiệt chắp tay : "Đa tạ bang chủ chăm sóc, chúng mới thể hồi phục nhanh đến ."
Chu Sở Minh giơ tay ngăn : "Ai, , đừng gọi là bang chủ, chúng cứ xưng gọi là ."
Lục Văn Trung đành gật đầu : "Vậy tại hạ cung kính bằng tuân mệnh. À mà, Chu tìm chuyện gì?"
Chu Sở Minh : "Ha ha, cũng gì, chỉ là rảnh rỗi nên đến thăm Lục một chút."
Chu Sở Minh và Lục Văn Trung hai đến bàn đá trong tiểu viện, Lục Văn Trung rót cho Chu Sở Minh một chén .
Chu Sở Minh : "À , Lục , và Văn Kiệt đều hồi phục gần như , tính toán gì ?"
Lục Văn Trung : "Chu , cũng với , và Văn Kiệt dự định rời . Ta đến Kiềm Châu tìm nhà của ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-sinh-ton-giua-loan-the-ta-lam-phuc-the-nha-nong/chuong-139.html.]
Rồi dậy : "Mạng sống của chúng là do Chu cứu, nếu Chu chỗ nào cần chúng , hai chúng nhất định sẽ dốc hết sức ."
Chu Sở Minh lắc tay : "Ai, Lục khách khí , đó chỉ là việc nhỏ thôi. Tuy nhiên Lục , thứ tại hạ thẳng, Kiềm Châu , e rằng tạm thời ."
Chu Sở Minh : "Hiện giờ U Châu đang Triệu Gia Quân trọng binh canh giữ, căn bản thể qua . Còn con đường nhỏ , e rằng mạng để qua thứ hai ."
Lục Văn Trung Chu Sở Minh sai, hai ngày nay Văn Kiệt vẫn luôn ngoài dò la tình hình, U Châu vẫn phong tỏa, còn con đường nhỏ mà họ , thổ phỉ Cửu Long Sơn ngày nào cũng tuần tra ở đó, và chặn g.i.ế.c nhiều .
Điều khiến Lục Văn Trung vô cùng lo lắng, Liễu Hàm Phù và những khác an đến U Châu , cũng Văn Nghĩa, Văn Long bọn họ trốn thoát .
Suốt những ngày , đặc biệt nhớ Liễu Hàm Phù và Điềm Điềm, mỗi ngày đều hy vọng thể nhanh chóng đến Kiềm Châu tìm họ.
Chu Sở Minh thấy Lục Văn Trung gì, nhớ nhà, mở miệng : "Lục , giấu gì , thực sự trọng các , hai vị hứng thú gia nhập Thanh Long Bang ? Đợi đến ngày U Châu thành vỡ, các hãy tìm nhà. Trước đó, hãy ở Thanh Long Bang của , giúp xử lý một việc, ?"
Chu Sở Minh đặt chén xuống, về phía xa tự : "Ai, Thanh Long Bang vốn cũng là bang lớn nhất Đông Sở Quốc, nhưng kể từ khi vong quốc binh biến, Thanh Long Bang chịu đả kích lớn, việc ăn sa sút phanh, còn tổn thất nhiều , bây giờ cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ. Hiện giờ, bên cạnh đang thiếu những tài như Lục , vì đặc biệt hy vọng hai vị thể ở giúp ."
Gà Mái Leo Núi
Kể từ khi hai Lục Văn Trung bình phục vết thương, Chu Sở Minh ít mời họ gia nhập Thanh Long Bang. Lúc đầu, vì họ Kiềm Châu tìm Liễu Hàm Phù và những khác nên từ chối, nhưng bây giờ, Lục Văn Trung nghĩ, tạm thời thể về, chi bằng cứ đồng ý. Huống hồ Chu Sở Minh ơn cứu mạng với hai họ, chuyện nhờ họ, cũng tiện từ chối nữa.
Lục Văn Trung : "Chu quá khách khí , chỉ cần Chu chê, nguyện dốc sức ch.ó ngựa."
Chu Sở Minh vui mừng : "Tốt, chỉ đợi câu của Lục . Huynh yên tâm, hai vị đều lo lắng cho nhà, đợi khi nào U Châu mở cổng thành, sẽ phái Kiềm Châu giúp tìm nhà."
Lục Văn Trung : "Như , xin đa tạ Chu ."