Xuyên Về Sinh Tồn Giữa Loạn Thế Ta Làm Phúc Thê Nhà Nông - Chương 143

Cập nhật lúc: 2025-11-06 00:06:12
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cha cha

Trong sơn cốc vắng lặng, vọng những tràng vang của trẻ thơ và thiếu nữ. Liễu Hàm Phù bé Điềm Điềm đang khúc khích vì Liễu Văn Văn trêu đùa, trong lòng thêm chút bất lực.

Gà Mái Leo Núi

Điềm Điềm tròn một tuổi, bé bụ bẫm trắng trẻo, khuôn mặt tròn xoe, hàng mi dài, đáng yêu như búp bê năm mới.

Nàng vẫn luôn nghĩ là một thục nữ, Lục Văn Trung cũng hoạt bát hiếu động, nhưng Điềm Điềm vô cùng hiếu động. Dù mới một tuổi, bé bắt đầu chập chững tập và tập , giờ gọi "nương", "nãi nãi", "gia gia", "tổ tổ", "dì dì" .

Lúc mới tập , bé phấn khích, mỗi ngày thức dậy là xuống đất, Bạch thị đành mỗi ngày dắt bé tập . Bé đặc biệt thích , thấy cái gì, hoặc chỉ cần Liễu Văn Văn trêu một cái là bé ha ha.

Liễu Hàm Phù lo lắng, nếu cứ đà , bé sợ là thể tiểu thục nữ nữa.

Sau mấy tháng nỗ lực, căn nhà của họ dựng xong, Lục Dũng còn rào một hàng rào quanh nhà.

Sau khi nhà xong, Liễu Hàm Phù liền lấy đồ từ trong gian . Lúc chạy nạn, nàng cho hết đồ đạc trong nhà gian, giờ lấy dùng cũng tiện lợi hơn nhiều.

Xây nhà xong, họ bắt đầu khai hoang. Dù trong gian vẫn còn lương thực, nhưng cũng thể mà ăn hết, nhất định trồng lương thực.

Họ định hết khai phá một ít đất quanh nhà để trồng rau, đó dựng một cây cầu, khai hoang bên sông thành ruộng , định năm trồng lúa, lúa mì các loại.

Lục Dũng và mấy đang khai hoang, chân của Lục lão gia tử đỡ hơn nhiều, giờ cần chống gậy cũng thể tự , chỉ là tập tễnh, nhưng cũng ảnh hưởng đến việc ông . Lục Dũng ở phía đào, ông ở phía nhặt đá, rễ cỏ các thứ.

Liễu Văn Văn đào đất trêu bé Điềm Điềm đang xem ở một bên. Nhìn nữ nhi khúc khích, Liễu Hàm Phù lắc đầu : "Con bé , giống ai mà yêu thích như ."

Lục Dũng cắt cỏ : "Thích mới chứ, nữ nhi mà, thích mới ."

Bạch thị cũng : " , lên đáng yêu bao."

Lục lão gia tử cũng : "Không sai, thích chứng tỏ Điềm Điềm của chúng phúc khí."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-sinh-ton-giua-loan-the-ta-lam-phuc-the-nha-nong/chuong-143.html.]

Điềm Điềm dường như đang khen , vui vẻ múa may cuồng, miệng gọi: "Nương... nương...", vì phát âm rõ, bé cứ gọi "nương" thành "lương".

Liễu Hàm Phù đáp bé, bé vui vẻ hét lớn hai tiếng, đó gọi Lục lão gia tử: "Tổ... tổ", Lục lão gia tử cũng vui vẻ đáp .

Cứ như , bé say sưa gọi tên những khác , và mỗi đều ngớt lời đáp bé.

Buổi tối, Liễu Hàm Phù một nồi thịt thỏ kho khô, món chính là cơm gạo trắng. Thỏ là do Lục Dũng tranh thủ núi săn , Liễu Hàm Phù nấu cháo thịt nạc cho Điềm Điềm.

Từ khi bé ăn dặm, Liễu Hàm Phù mỗi ngày đều đủ loại đồ ăn dặm cho bé, bé đây nào cũng ăn sạch sẽ, nhưng giờ bé thông minh, thấy ăn đồ khác với thì chịu ăn của , cứ dùng tay bốc thịt thỏ kho khô. Liễu Hàm Phù chỉ đành khi ăn cơm bế bé sang một bên cho bé ăn no , Bạch thị thường sẽ ăn nhanh xong đổi cho Liễu Hàm Phù ăn.

Cứ như , cuộc sống của cả nhà dần quỹ đạo. Nơi đây cách xa chiến loạn, tách biệt với thế gian, mỗi ngày mặt trời mọc thì , mặt trời lặn thì về, cũng khá an nhàn.

Chỉ là, từ khi Văn Nghĩa , họ vẫn thấy ba Lục Văn Trung tìm đến, Liễu Hàm Phù ngày càng dám chắc liệu họ còn sống .

Mặc dù mỗi ngày trông đều bình thường, nhưng Liễu Hàm Phù , trong lòng mỗi đều đang nhớ thương họ, chỉ là mà thôi.

Nàng há chẳng cũng , nàng thường nghĩ, nếu Lục Văn Trung và còn ở đây, cả gia đình còn đoàn tụ thì mấy.

Ban đêm, Liễu Hàm Phù một đưa Điềm Điềm ngủ, Điềm Điềm tắm rửa thơm tho, Liễu Hàm Phù đang mặc quần áo cho bé, bé kéo bàn chân nhỏ của , liên tục gọi "nương".

Liễu Hàm Phù hết đến khác đáp bé, bỗng nhiên, Điềm Điềm dừng vài giây, gọi: "Cha cha."

Liễu Hàm Phù kinh ngạc Điềm Điềm, Điềm Điềm thấy Liễu Hàm Phù đáp , gọi thêm một tiếng: "Cha cha!"

Liễu Hàm Phù lập tức lệ rơi đầy mặt. Nàng cố gắng hết sức kiềm chế bản , : "Điềm Điềm ngoan, cha cha còn về mà?"

Điềm Điềm hiểu, chỉ cứ một mực gọi "cha cha", Liễu Hàm Phù mãi mới dỗ bé ngủ.

Đêm về khuya, vầng trăng cao vợi treo bầu trời, ánh trăng xuyên qua cửa sổ rải lên khuôn mặt Điềm Điềm. Liễu Hàm Phù gương mặt nữ nhi đang say ngủ, trong lòng nghĩ, nếu Lục Văn Trung thấy Điềm Điềm gọi , hẳn sẽ vui bao.

 

Loading...