Xuyên Về Sinh Tồn Giữa Loạn Thế Ta Làm Phúc Thê Nhà Nông - Chương 149: Cục Thế -

Cập nhật lúc: 2025-11-06 00:06:17
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm , bàn ăn, Lục Văn Trung ăn cơm kể về tình hình bên ngoài.

"Hiện giờ Hoài Dương Vương chiếm lĩnh Thanh Châu, Tễ Châu, Lâm Châu và U Châu bốn vùng đất, tạm thời là chư hầu chiếm đất nhiều nhất."

Liễu Hàm Phù hỏi: "Vậy những bách tính và lưu dân ở bốn châu thành thì ?"

Lục Văn Trung đáp: "Khi đến, Đại vương lệnh cho quan trướng sắp xếp lưu dân thành, rằng hộ tịch tính, đăng ký hộ tịch mới, đó phân chia ruộng đất theo hộ tịch."

Bạch thị cảm thán một câu : "Haizz! Bách tính chúng nào quản ai Hoàng đế , chỉ cần thể để bách tính an cư lạc nghiệp, ăn no mặc ấm là ."

Liễu Hàm Phù : "Lời tuy là , nhưng dễ hơn . Mấy năm nay thiên tai nhân họa liên miên, bách tính ly tán, còn ai trồng lương thực nữa? Không lương thực, mà ăn no ? Chỉ riêng việc Hoài Dương Vương xử lý những lưu dân là một vấn đề nan giải ."

Lục Văn Trung gật đầu : " , lương thảo của Đại vương hiện tại còn nhiều nữa. Ta Văn Thanh khi bọn họ ở Tễ Châu mỗi ngày chỉ hai cái bánh rau dại để ăn, mãi đến khi chiếm U Châu, tịch thu lương thảo của Triệu gia quân, bọn họ mới miễn cưỡng ăn no. Còn những lưu dân , mỗi ngày chỉ thể ăn rễ cây lá cây."

Lục Dũng cũng cảm thán: "May mà nhà chúng đến nơi , cách biệt với thế gian, thể trồng ít lương thực để ăn, cũng lo đói."

Liễu Hàm Phù gật đầu : "Tướng công, Cềm Châu thì ? Bây giờ là địa bàn của ai, Hoài Dương Vương định công đ.á.n.h Cềm Châu ?"

Lục Văn Trung đáp: "Khi đến Đại vương , Cềm Châu vốn một vị dị họ Vương gia, khi Đông Sở vong quốc, Tri Châu Cềm Châu đầu quân cho vị Vương gia , mà vị Vương gia đó chính là thành chủ Cềm Châu thành hiện giờ, Nam Cung Liệt."

Liễu Hàm Phù xong : "Thiếp cũng từng về vị Vương gia , đồn là con nuôi của Thái thượng hoàng. Sau Tiên hoàng kế vị, lo sợ đoạt quyền, liền giáng chức khỏi kinh thành. Không ngờ, ở Cềm Châu."

Liễu Hàm Phù tiếp tục hỏi: "Vậy Hoài Dương Vương công đ.á.n.h Cềm Châu ?"

Lục Văn Trung : "Tạm thời sẽ , địa hình Cềm Châu phức tạp, dễ thủ khó công, công hạ Cềm Châu e rằng dễ dàng."

Liễu Hàm Phù gật đầu : "Thật cũng cần thiết công đ.á.n.h Cềm Châu. Cềm Châu ở nơi hẻo lánh, đa phần là rừng núi, dân cư thưa thớt. Cềm Châu thành cũng chỉ là một góc của Cềm Châu. Dù công hạ Cềm Châu thành, cũng khó quản lý bộ Cềm Châu."

Lục Văn Trung gật đầu : "Đại vương cũng . U Châu là con đường tất yếu thông đến Cềm Châu, U Châu, Cềm Châu sớm muộn gì cũng sẽ quy thuận."

Lục lão gia tử : "Nói như , Cềm Châu ngược là nơi yên bình nhất ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-sinh-ton-giua-loan-the-ta-lam-phuc-the-nha-nong/chuong-149-cuc-the.html.]

Lục Văn Trung gật đầu đáp: "Nơi quả thực khá an , ràng buộc, cũng chiến tranh. Hiện giờ thành chủ Cềm Châu thành hạ lệnh đóng chặt cổng thành, những vùng hoang vu rừng núi sẽ quản. Vậy nên nhà chúng ở đây cũng xem như là tự do tự tại ."

Bạch thị hỏi: "Vậy những lưu dân thì ? U Châu thành mở cửa, chắc nhiều sẽ đến Cềm Châu chứ?"

Lục Văn Trung : "Khi đến quả thực cũng gặp một lưu dân, nhưng cũng nhiều lắm. Đa lưu dân thể an cư lạc nghiệp và chia ruộng đất ở U Châu thì đến nữa, chỉ một ít mới đến Cềm Châu."

Liễu Hàm Phù mỉm an ủi: "Nương, . Cềm Châu lớn như , nơi chúng ẩn đến thế, sẽ lưu dân nào tìm đến đây ."

Lục Dũng cũng : " , nhà chúng dám sâu trong núi là vì chúng lương thực và bản đồ. Những lưu dân , cùng lắm thì tìm một nơi chân núi mà sống, dám sâu trong núi !"

Bạch thị mới yên tâm. Nàng đối với lưu dân nỗi ám ảnh , thực sự những ngày tháng bình yên phá vỡ.

Lục Văn Trung ngừng hai phút : "Gia gia, cha nương, con còn về U Châu."

Động tác gắp thức ăn của Bạch thị khựng , nàng Lục Văn Trung một cái, Liễu Hàm Phù, đó hỏi: "Thật... thật sự về ?"

Lục Văn Trung vẻ mặt thất vọng của mẫu , mái tóc bạc trắng của gia gia, cô nữ nhi nhỏ bé đáng yêu, chút áy náy mà cúi đầu.

Liễu Hàm Phù an ủi : "Nương, tướng công thì cứ . Dù chúng ở đây cũng an , hơn nữa Văn Kiệt và Văn Thanh đều ở U Châu đó thôi, mấy bọn họ cũng thể nương tựa lẫn ."

Bạch thị cúi đầu, nhưng lâu ngẩng lên : "Nếu quyết định thì cứ , con yên tâm. Ta và cha con còn trẻ, mấy các con ở bên ngoài cũng nên nương tựa lẫn ."

Gà Mái Leo Núi

Lục lão gia tử đặt đũa bát xuống : "Mẹ con sai. Mấy các con đều Hoài Dương Vương trọng dụng là phúc khí của các con, cũng là cơ duyên đổi đời của gia đình chúng . Lục gia chúng đời đời đều là thợ săn, mấy các con thể tranh đấu trong thời loạn thế cũng là phúc khí của Lục gia . Muốn thì cứ , trong nhà chúng đây mà."

Lục Dũng cũng ủng hộ. Thực bọn họ đều chiến trường nguy hiểm đến nhường nào. Nếu thời loạn thế, những binh thư , bọn họ lẽ chỉ ẩn ở đây mà sống hết đời. một khi những cơ hội , thể bỏ qua ? Bọn họ thể ích kỷ giữ các bên , để các thợ săn cả đời, các nên một cuộc đời khác biệt.

Lục Văn Trung gật đầu, : "Gia gia, cha, nương, cứ yên tâm. Bây giờ Văn Thanh và Văn Kiệt đều Hoài Dương Vương trọng dụng, con cũng sẽ đến nỗi nào. Đợi thiên hạ thái bình, mấy chúng con nhất định sẽ bình an vô sự trở về bên ."

Bạch thị rưng rưng nước mắt : "Được, mấy các con thể nương tựa lẫn cũng yên tâm, ."

Lục Văn Trung sự ủng hộ vô điều kiện của nhà, hạ quyết tâm nhất định lập chút danh tiếng, vẻ vang trở về đón bọn họ.

 

Loading...