Kho báu
Liễu Hàm Phù cẩn thận quan sát vách tường. Nàng phát hiện vách tường một vài hoa văn. Nàng dùng tay vuốt ve những hoa văn , cảm thấy xúc cảm chút kỳ lạ. Liễu Hàm Phù : "Tướng công, lấy một cây đuốc qua đây cho xem một chút."
Lục Văn Trung liền qua đốt một cây đuốc mang tới. Lúc Lục Dũng và Lão gia tử Lục dậy cũng chú ý đến động tĩnh bên .
Lúc Lục Văn Trung tới, Lão gia tử Lục và Lục Dũng cũng theo. Lục Dũng hỏi: "Văn Trung tức phụ, nơi thật sự cơ quan ?"
Liễu Hàm Phù cầm lấy đuốc : "Hẳn là , vẫn đang tìm, xem thể phá giải ."
Liễu Hàm Phù cầm đuốc soi kỹ vách đá, phát hiện ở giữa vách đá một vài hoa văn. Mà khi dùng tay sờ thì trơn nhẵn. Nàng tự sờ nắn, bảo Lục Văn Trung lấy cho nàng một con d.a.o thái rau.
Nàng dùng d.a.o thái rau mài nửa ngày mới mài một chút bột mịn. Là một thứ trong suốt như sáp. Nàng đưa lên mũi ngửi một chút, là sáp côn trùng, Liễu Hàm Phù từng gặp qua khi khảo cổ.
sáp côn trùng thông thường đều màu trắng và cứng như . Sáp côn trùng nhất định thêm thứ gì khác , khiến nó trở nên như thế .
Liễu Hàm Phù tiếp tục quan sát, phát hiện chỗ sáp côn trùng chính là vị trí ở giữa vách đá, hơn nữa đúng là nơi nhiều hoa văn nhất.
Liễu Hàm Phù lấy bút , nàng vẽ hoa văn vách đá. Nàng hoa văn giấy, đây chẳng là Bát Quái Đồ ?
Nàng cẩn thận quan sát vách đá một chút. Đột nhiên hiểu , những hoa văn vách đá thực chính là những rãnh nhỏ, mà bên ngoài rãnh phủ một lớp sáp côn trùng.
Nàng nhớ năm đó lão sư từng với nàng, trong thuật cơ quan cổ đại, nhiều đều liên quan đến Bát Quái Đồ. Nàng nhớ từng một báo cáo về việc dùng Bát Quái Đồ để chế tạo cơ quan, bên trong chứa đầy dầu lửa.
Thượng Càn hạ Ly, Tiên nhân chỉ lộ, cơ quan ở cung Càn.
Liễu Hàm Phù nghĩ, bên trong rãnh của vách đá hẳn đều chứa đầy dầu lửa, bên ngoài phong kín một lớp sáp côn trùng. Muốn mở cửa, loại bỏ lớp sáp côn trùng , dẫn dầu lửa về cung Càn, cửa sẽ mở.
Liễu Hàm Phù thử dùng đuốc đốt một chút, tan chảy. Nếu chỉ đơn thuần là sáp côn trùng, hẳn sẽ dễ tan. Liễu Hàm Phù còn dùng thứ gì đó để ăn mòn lớp bên ngoài .
Gà Mái Leo Núi
, muối. Liễu Hàm Phù nghĩ muối tác dụng ăn mòn nhất định, thể dùng để thử một chút. Nàng lập tức lấy một ống nước, lấy một hũ muối, tất cả đều đổ .
Sau đó, nàng hắt thẳng vách tường. Quả nhiên, một lớp vật chất trong suốt rơi xuống. Liễu Hàm Phù một cái, bên trong mới là sáp côn trùng thật sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-sinh-ton-giua-loan-the-ta-lam-phuc-the-nha-nong/chuong-90.html.]
Nàng lập tức đưa đuốc đến gần, dẫn dầu lửa về cung Càn. Chẳng mấy chốc, vách đá bùng lên một Bát Quái Đồ.
Lửa cháy xong, cửa mở . Liễu Hàm Phù hưng phấn , khảo cổ bấy nhiêu năm, quả nhiên uổng công học.
Lục Dũng cánh cửa đang dần mở kinh ngạc : "Đây... nơi thật sự một cánh cửa ?"
Tất cả đều tiếng mở cửa đ.á.n.h thức, đều bò dậy. Văn Thanh dụi mắt : "Trời đất của ơi, đang mơ , vách đá mở ?"
Văn Long liền thuận tay đ.ấ.m cho một quyền. Văn Thanh đau điếng : "Tam ca, gì ."
Văn Long : "Chứng minh ngươi mơ."
Cửa mở . Liễu Hàm Phù đang chuẩn , Lục Văn Trung ngăn , : "Ta , phòng ngừa bên trong nguy hiểm gì."
Liễu Hàm Phù gật đầu. Lục Văn Trung bước cửa liền kinh ngạc. Chỉ thấy bên trong gian chừng mười lăm mét vuông, đều chất đầy vàng bạc châu báu, từng hòm từng hòm, tổng cộng mười hòm, còn một hòm sách.
Lục Văn Trung trấn tĩnh tinh thần. Dùng mũi tên trong tay thử một chút, phát hiện bên trong quả thực cơ quan. Lại bên trong, xác định nguy hiểm gì, mới ngoài : "Không nguy hiểm, ."
Mặc dù Liễu Hàm Phù đoán bên trong kho báu, nhưng cũng ngờ nhiều đến thế. Những khác càng kinh ngạc đến ngây , vàng bạc châu báu lấp lánh, kinh ngạc đến mức cằm suýt rớt xuống.
Liễu Hàm Phù chú ý thấy trong một cái hòm đặt một hộp gấm nhỏ. Nàng mở xem, bên trong là một phong thư. Hóa đây là nơi một vị tướng quân khởi nghĩa thất bại để .
Trên thư , nếu hữu duyên nhân nào gặp , thì đống tài bảo thể lấy , chỉ là hy vọng đối phương đừng dùng việc .
Liễu Hàm Phù một chút niên đại, đoán chừng cũng hơn tám mươi năm . Nàng những châu báu và bạc, đều dấu hiệu đặc biệt gì, hẳn đều đến từ dân gian.
Liễu Hàm Phù kể cho nhà họ Lục về nguồn gốc của lô bảo tàng . Lục lão gia : "Không ngờ, chúng kỳ ngộ , Văn Trung tức phụ, nàng thấy thế nào?"
Liễu Hàm Phù đáp: "Đã chúng gặp , chứng tỏ duyên với chúng , chúng cứ cầm lấy mà . Dù đặt ở nơi hoang sơn dã lĩnh cũng là lãng phí, hơn nữa, nếu kẻ lấy , e rằng sẽ nhiều chuyện hơn. Nhà chúng lấy , chỉ cần chuyện là ."
Lục lão gia gật đầu : "Đã như , cứ theo lời nàng."
Liễu Hàm Phù phất tay áo, tất cả châu báu đều thu gian.