Thật sự giấy tờ cắt đứt quan hệ , thì thể giả , thông minh lập tức động tâm.
“Mi Mi, nếu cô chỗ ở, bằng đến ở nhà ? Ở chung với con gái , cũng đòi hỏi nhiều, một tháng một đồng ?”
Hay cho bà , bà đúng là ăn! Nếu ở nhà bà , chỉ sợ bình thường còn thể nhờ vả, tranh .
“Đến ở nhà , dành cho cô một phòng riêng!”
“ cũng , cũng !”
Không ít tranh cô đến ở, Dương Mi Mi mừng thầm, cô mà! Trời cao nỡ để cô ngủ ngoài đường chứ!
“Chị, cô đắc ý .”
Tần Trúc Nam bĩu môi vui , Dương gia đúng là vô dụng, xông lên cướp linh chi , mà đe dọa thật.
“Không , cứ để cô đắc ý , vui thì lúc rơi xuống vực sâu mới càng đau khổ.”
Tần Trúc Tây lắc đầu mặc kệ.
Vừa cô còn nghĩ xem nên ném một viên đá nhỏ trúng cổ tay Dương Mi Mi , để cô cầm linh chi. mắt như , tiện tay, nghĩ thôi.
Tuy nhiên cô đang suy nghĩ, chẳng lẽ cốt truyện thể đảo ngược ? Rõ ràng cô lấy linh chi , thì đóa linh chi xuất hiện thế nào?
Nghe Dương Mi Mi tìm thấy ở ven đường, ven đường nắng to như , thể phơi c.h.ế.t , nơi thể mọc linh chi cũng lạ, còn khác phát hiện, chỉ thể vận may của Dương Mi Mi vẫn còn.
Cô cũng nhờ linh chi mà thuận lợi thoát khỏi Dương gia, gần như giống hệt trong nguyên tác. Nếu cốt truyện thể đảo ngược, thì Tần Trúc Nam và Hứa Đình Tri ? Hai chính là...
Không, sẽ , cô sống , tương đương với việc nguyên chủ trở thành pháo hôi, thì phản diện cũng thể phản diện, cũng thể chết.
Còn Dương Mi Mi, vận may cũng là thứ thể ngay , thể từ từ, cô vội, cô ở đây, Tần Trúc Nam sẽ .
“Ngẩn gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-125.html.]
Hứa Đình Tri từ lúc nào Tần Trúc Tây, từ phía , hai như đang ôm .
“Hả?”
Tần Trúc Tây hồn, phát hiện hai gần, lập tức bước sang một bên, tránh xa . Không từ lúc nào mà xung quanh tản , cuối cùng Dương Mi Mi cũng theo ai về nhà.
Hứa Đình Tri hành động tránh né rõ ràng của Tần Trúc Tây chọc .
“Có đến nỗi ?”
Anh thể gì cô chứ? Lần dựa gần như , còn hôn cô, chừng mực !
“Có chứ, truyền tin đồn yêu đương, chúng hẹn!”
TBC
Tần Trúc Tây lý trực khí tráng giơ lòng bàn tay , ngang giữa hai , đúng là một cô gái vô tình.
“Đi thôi, Tần Trúc Nam, về nhà.”
Cô ung dung dẫn theo em trai bỏ chạy, để Hứa Đình Tri một buồn bã.
Khụ, buồn bã thì thể nào, Hứa Đình Tri yếu đuối như , ngược còn nhướng mày, hứng thú càng lớn.
Cáo nhỏ dễ nuôi như , ngoan ngoãn để cô thấy thành ý của , sờ cô một cái cũng , càng đừng đến nuôi.
Tần·cáo nhỏ·Trúc Tây: Muốn nuôi ? cắn đấy!
“Chị, chị chạy gì thế? Anh Hứa đuổi theo, , thể chậm ?”
Tần Trúc Nam thở , thực sự đuổi kịp !
“Ai chạy, tốc độ bình thường! Em đừng bậy!”
Tần Trúc Tây chậm , phản bác ngay, chỉ là thở của cô cũng chút định, là do chạy do sợ.