Lúc , chủ nhân của hàng rào trở về, bà ồn ào, đang đau lòng cho hàng rào nhà .
“Ai ! Ai đổ hàng rào nhà ! Chuyện gì xảy , là con ranh nào , xem xử lý nó!”
Vừa dứt lời, bà phát hiện Dương Mi ở góc tường, sắc mặt tối tăm rõ, giống như ma nữ, bà giật .
“Mi Mi, là cô, cô đây, khéo, cô thấy đấy, khoan , tay cô chảy m.á.u ? Đứa trẻ , đau ?”
Bà thím vẫn là bụng, thấy Dương Mi chảy máu, bà quan tâm đến hàng rào của nữa, vội vàng đỡ Dương Mi dậy.
Lại chân cô cũng thương, thể dậy , bà càng lo lắng hơn.
“Ôi trời, nhanh chóng đến trạm xá thôi, cô kêu , nếu về, cô định đây bao lâu, cô ngốc ?”
Bà thím mắng cõng lên, bà khỏe, cõng một Dương Mi thành vấn đề.
Đang lúc bà vội vàng cõng Dương Mi đến trạm xá, đột nhiên bà mới nhớ , hàng rào nhà bà hẳn là do Dương Mi hỏng, còn ngã thành thế .
Xong , sẽ bắt bà trả tiền thuốc chứ?
Bà thím bụng bắt đầu do dự, bây giờ bà hối hận vì đây sửa chữa hàng rào sớm hơn, mới, dẫn đến tình trạng như bây giờ.
Dương Mi im lặng suốt, đang nghĩ gì, hai trạm xá, thím Thanh tức giận xông tới.
“Con mặt dày mày còn dám theo tới đây!”
“Thím Thanh, chuyện gì ? Ai theo tới đây? Cô thương, ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-263.html.]
Bà thím kịp giải thích, hôm nay thím Thanh kích thích quá lớn, cơn giận cũng dồn nén nhiều, căn bản lời nào, lao đánh .
TBC
Ngay lập tức, trạm xá trở nên hỗn loạn.
Mấy ngăn cũng ngăn , gà bay chó sủa, suýt nữa thì phá hỏng cả trạm xá.
Những chuyện Tần Trúc Tây đương nhiên , cô vẫn đang ở núi, cứ theo con đường nhỏ về phía , một đoạn thì đột nhiên trở nên sáng sủa, một con đường lớn, còn một con đường nhỏ quanh co dẫn xuống.
Nhìn theo hướng , xuống chẳng là đối diện với mảnh đất đầy gai góc đó ?
Tần Trúc Tây ngẩng cằm suy nghĩ một chút, xuống con đường nhỏ. Cô vẫn khá tò mò, hôm qua rốt cuộc là sinh vật gì đánh .
Có là sói và gấu đen ? Nếu một con gấu đen gặp một đàn sói thì con gấu đen cũng đủ sức, dù thì song quyền nan địch tứ thủ.
Con đường nhỏ chỉ xuống nửa mét, thấy dấu vết đánh hôm qua, mặt đất nhiều dấu chân hỗn loạn, cũng một vết m.á.u và lông dính thịt, thể thấy trận đánh hôm qua dữ dội như thế nào.
Cô chỉ liếc hai , tiếp tục xuống, lâu , cô thấy một mảnh đất đầy gai góc quen thuộc và một ngôi nhà nhỏ ọp ẹp sắp đổ.
Quả nhiên.
Đây chính là nơi diễn trận đánh tối qua, bên nhiều vết m.á.u hơn, còn một con sói đầy m.á.u mặt đất, còn thở. Trên nó đầy thương tích, dấu chân thì tối qua đúng là gấu chiến đấu dữ dội với nó.
“Nhặt một con sói.”
Tần Trúc Tây thấy con sói c.h.ế.t thảm như , những sợ mà còn khá phấn khích, lông sói còn giữ ấm , thể một chiếc khăn quàng cổ, hơn nữa thịt sói bổ, cho cơ thể.
Dù thì cũng cô chủ động g.i.ế.c sói, tính là tàn nhẫn, chỉ là qua một đêm , thịt còn tươi ? Hơn nữa sói hoang ăn sẽ vấn đề gì chứ?