“ mà cũng thể giúp , chú trả hết nợ nhà chúng cháu .”
Tần Trúc Tây nổi giận, bình tĩnh mỉa mai.
Nói đến chuyện , Lý Lâm nhảy dựng lên.
“Tiểu Tây, con bé rốt cuộc là ! Trước đây chú với cháu , nợ nhà các cháu trả cho cha cháu từ lâu , chuyện của bao nhiêu năm , cháu còn lôi chuyện cũ nữa?”
“Lôi thì lôi nhưng cháu cũng thể vu oan cho chú , chú là loại thiếu tiền trả ! Nợ cha cháu thì chú thể trả ? Chỉ là cha cháu với cháu thôi, lúc đó cháu còn là một đứa trẻ, cha cháu vội vàng.”
“Chú cháu oán chú nhưng Tiểu Tây, lý lẽ, thể hẹp hòi như , chỉ là năm đó chú quan tâm đến hai chị em cháu, nhưng bây giờ hai chị em cháu giàu , cũng nên giúp đỡ Tiểu Hướng của cháu.”
“Anh Tiểu Hướng của cháu cũng là do cha cháu nuôi lớn, cha cháu thích nó đến mức nào , đây đối xử với nó , còn đợi các cháu lớn lên sẽ định cho hai đứa.”
“Thôi, trí thức Hứa , điều kiện , nhà bọn chú thể so sánh, giành cháu với nhưng mà cháu gả như , cũng nên giúp Tiểu Hướng của cháu, để nó cũng cưới vợ, sống cuộc sống vợ chồng con cái ấm êm.”
“Như cha cháu ở suối vàng cũng yên tâm .”
Lý Lâm hổ , vẫn lấy cha Tần để ép Tần Trúc Tây. Đùa gì thế, nếu cha Tần Tần Trúc Tây giúp tên bạch nhãn lang thì mới yên lòng !
“Sao thế, con trai chú là do vợ chú và cha sinh ? Hắn là con trai ruột của cha ? Nếu như thì còn tạm chấp nhận , chứ thì tại cha quan tâm đến con trai của khác? Bản ông con trai .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-392.html.]
“Chậc, chú thật độ lượng, vợ chú đội mũ xanh cho chú mà chú để ý, còn giúp cô và trai nuôi con trai nhiều năm như ? Thật lợi hại!”
Tần Trúc Tây chậc chậc khen ngợi, mềm cứng ăn, dễ dàng chọc tức Lý Lâm.
“Đừng đằng chân lân đằng đầu! Đây là thái độ chuyện với bậc bề ! Mẹ mày mới đội mũ xanh cho cha mày! Con trai tao là tao đẻ !”
Ông tức giận gào lên, mặt đỏ tía tai.
“Ồ, tại con trai chú mà chú giúp cưới vợ? Con trai chú là đẻ ? Nếu gọi một tiếng thì cũng thể đồng ý.”
“ mà, với tuổi tác và đức hạnh của con trai chú, cũng ưa, nếu đứa con trai như , bóp c.h.ế.t nó từ lâu !”
Tần Trúc Tây khinh thường chế giễu.
Cũng lấy mặt mũi ở , thế mà dám đến tận cửa bắt cô trả tiền sính lễ cho con trai ông , đúng là hổ thì thiên hạ vô địch.
TBC
“Cô nữa xem? Cô mắng ai đấy! Phản , là chú của cô, cô gọi là chú! Cô tin, cha cô chui từ đất lên dạy dỗ cô !”
Lý Lâm một đứa con gái chỉ thẳng mũi mắng, ông chịu , tức đến nỗi mũi phun khói, tay cầm cái bát bàn, xem là chuẩn đập vỡ, tạo khí thế cho .
“Ông hổ như , cha đúng là nên từ đất chui lên dạy dỗ ông, cho ông , hôm nay ông dám động một thứ trong nhà , sẽ cho ông bước khỏi cửa nhà , còn bồi thường gấp đôi đồ đạc của , ông tin ?”