“Ừm, hôm nay là bánh hẹ, em thích,” Vương Tiểu Thanh ăn từng miếng từng miếng, cô nhận trong gian của hẹ.
“Ngày mai bánh bún cho em nhé, em thích ?” Trương Vũ thấy cô ăn ngon miệng.
“Thích, nhưng em lệnh cho dậy sớm bữa sáng cho em nữa, xem quầng thâm của kìa. Anh nấu ăn cho em thì thể đến đây nấu khi tan , đừng dậy sớm quá như .”
Vương Tiểu Thanh nghiêm túc phê bình , vì quầng thâm mắt của thật sự quá rõ, nếu cứ tiếp tục thế , sức khỏe của cũng sẽ ảnh hưởng.
“Vậy cũng , tối nay đến nấu bữa tối cho em,” Trương Vũ Vương Tiểu Thanh như sói đói con mồi.
Vương Tiểu Thanh nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác như ăn tươi nuốt sống cô .
“Không , mỗi ngày chỉ đến một , sáng nay đến , tối nay đến nữa,” Vương Tiểu Thanh vội vàng lập quy tắc. Nếu chắc chắn sẽ kiềm chế mà ngày nào cũng quấn lấy cô.
“Vậy cũng , tối mai sẽ đến,” dáng vẻ Trương Vũ ngoan ngoãn đồng ý khiến Vương Tiểu Thanh chút buồn .
Tại Thượng Hải.
Buổi chiều lúc chị Triệu tới tìm Lưu Thải Hồng.
“Thải Hồng, chồng chị chuyện với xưởng trưởng Ngô , xưởng trưởng Ngô nếu em thì tối tan đến nhà ông phỏng vấn.
“Được, em sẽ , tan em sẽ đến, cảm ơn chị Triệu,” Lưu Thải Hồng cảm kích nắm tay chị Triệu.
“Không gì, xưởng trưởng Ngô nhận em còn dựa bản em, chồng chị xưởng trưởng Ngô đang tìm chăm sóc bà cụ. em nhấn mạnh ưu điểm của về phương diện .”
Chị Triệu nhắc nhớ Lưu Thải Hồng, hy vọng Lưu Thải Hồng thể như ý nguyện.
“Được, cảm ơn chị Triệu, nếu thành công, em sẽ mời chị và rễ một bữa.
Lưu Thải Hồng ghi nhớ lời chị Triệu, tìm chị Triệu xin địa chỉ nhà xưởng trưởng Ngô.
Buổi chiều việc cũng tâm tư gì, cuối cùng xin về một tiếng.
Lưu Thái Hồng về đến nhà, tiên tăm, chải tóc, một bộ đồ sạch sẽ giản dị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-159.html.]
Nhìn trong gương, cảm thấy vẫn , mập một chút nhưng ít đàn ông thích kiểu đầy đặn.
Nhìn đồng hồ thấy còn sớm nữa, Lưu Thải Hồng bắt xe buýt .
Bởi vì Lựu Thải Hồng sớm, lúc tới nhà xưởng trưởng Ngô, xưởng trưởng Ngô còn tan , nhà xưởng trưởng Ngô là một tòa nhà hai tầng độc lập, một khu vườn nhỏ, bên trong trồng hoa cỏ.
Lưu Thải Hồng cửa đợi, đợi mười mấy hai mươi phút.
Một chiếc ô tô nhỏ màu đen chạy tới, lúc đến cửa, thấy là Lưu Thải Hồng, liền kéo cửa kính xuống.
Một phụ nữ năm mươi tuổi, tháo kính râm .
“Cô đến phỏng vấn bảo mẫu đúng ?”
“Vâng, thưa bà,” Lưu Thải Hồng gật đầu.
“Vào ,” bà Ngô kéo kính xe lên.
Xe , Lưu Thải Hồng theo , xưởng trưởng Ngô từ ghế phụ bước xuống, lái xe là chồng chị Triệu.
“Chào xưởng trưởng Ngô, chào bà Ngô,” Lưu Thải Hồng nhanh chóng chào hỏi.
“Vào nhà chuyện,” xưởng trưởng Ngô qua mở cửa.
Mọi nhà, xưởng trưởng Ngô tìm bà cụ, bà cụ đang đài trong phòng.
“Mẹ, bảo mẫu đến , xem.” Xưởng trưởng Ngô đỡ bà cụ dậy.
“Con trai , cần thuê bảo mẫu , một tự lo mà,” bà cụ bước .
Lưu Thải Hồng bà cụ với mái tóc ngắn, thoạt mặt mũi hiền từ, chắc hẳn khó chăm sóc.
“Xưởng trưởng Ngô, để ,” Lưu Thải Hồng nhanh nhẹn đỡ bà cụ xuống ghế.
Lúc , bà Ngô đột nhiên dậy lên lầu hai, xưởng trưởng Ngô thấy sắc mặt liền trở nên khó coi.
Trong lòng Lưu Thải Hồng một ý nghĩ lớn mật, bà cụ vẻ hợp với bà Ngô.