“Không việc gì, hỏi đồng chí xem thời gian kéo cờ ở quảng trường Thiên An Môn là mấy giờ, là bảy giờ rưỡi, nhất nên đến sớm một hai tiếng, nếu sẽ chen .”
Trương Vũ ôm lấy Vương Tiểu Thanh, giúp cô che gió.
“Ồ, bảy giờ rưỡi, cũng muộn hơn so với em nghĩ.” Vương Tiểu Thanh còn tưởng rằng là sáu giờ sáng.
“Hóa thời gian kéo cờ cũng sự hiểu , với rằng, thời gian kéo cờ mỗi ngày đều giống .
Hình như mỗi ngày sẽ lùi 52 giây, mùa hè thể là bốn, năm giờ kéo cờ , đó dần dần muộn hơn, đến mùa đông là muộn nhất, bảy giờ rưỡi.”
Trương Vũ giải thích cho Vương Tiểu Thanh.
“Ồ, hóa trong chuyện cũng nhiều điều đáng học hỏi như .” Vương Tiểu Thanh gật đầu.
“Chúng tìm nhà nghỉ .”
Mười ngày ...
Hai lên tàu trở về thành phố Hành.
Trong toa tàu vẫn chỉ hai họ.
“Thật quá chồng , chuyện vui nhất chính là dọn sạch sẽ hàng hóa trong gian.”
Vương Tiểu Thanh cảm thấy nhẹ nhõm như giải tỏa cơn táo bón kéo dài nhiều ngày liền.
“Chuyến của chúng đáng giá, chúng ăn nhiều món ngon, còn mua nhiều quần áo mới, đồ ăn vặt, em còn mua nhiều đồ cho cả và chị dâu nữa. Cảm ơn em Tiểu Thanh”
Cho tới bây giờ Trương Vũ từng hy vọng Tiểu Thanh sẽ đối với của như với như trong gia đình cô.
ngờ cô so với một con trai, em trai như , còn hơn cả bản .
“Đó cũng là điều mà em nên , cả nhà đối xử với em như gia đình, thì em cũng nên như .”
Vương Tiểu Thanh cảm thấy ý nghĩa cố gắng kiếm tiền của cô và Trương Vũ là như thế .
“Em nghỉ ngơi một chút .” Trường Vũ sờ sờ mái tóc của Vương Tiểu Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-271.html.]
“Em mệt, em ngắm cảnh bên ngoài.”
Vương Tiểu Thanh dậy, bây giờ là ban ngày, cô ngủ, chỉ tiểu thuyết trong gian.
Từ khi bắt đầu ôn tập nghiêm túc, cô nữa, hơn nữa thời gian nghỉ ngơi tivi để xem, sách trong gian thì nhiều.
Hai ngày , Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ về đến Phong Thu Loan.
Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ về đến thị trấn liền lấy xe đạp , hai đạp xe về, về đến nhà là ba giờ chiều.
“Mệt , em tắm và nghỉ ngơi một chút .”
Trương Vũ lấy khăn lau bụi trong nhà, ngoài hơn nửa tháng, trong nhà một lớp bụi bao phủ.
“Được.” Vương Tiểu Thanh gian, tắm rửa ngâm một lúc, cảm giác mệt mỏi khắp cơ thể đều tan biến hết.
Thay quần áo xong, cô lấy đồ mua cho gia đình cả , sắp xếp .
“Chồng , tối nay gọi đến đây ăn cơm tối nhé, cần nấu ăn, trong gian sẵn.
Vương Tiểu Thanh cũng mệt mỏi, hôm nay nấu ăn, dù trong gian cũng nhiều đồ ăn sẵn nấu chín từ , cả món mặn lẫn món chay.
“Được.” Trưởng Vũ cầm chối quét dọn trong nhà quét sân.
“Em đến nhà cả đây.” Vương Tiểu Thanh xe mấy ngày liền, nên ngoài dạo một chút.
“Anh cùng em nhé.” Trương Vũ đem chút rác cuối cùng quét thành một đống.
“Đi thôi.” Hai một một tới nhà cả.
Từ xa xa thấy Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thanh chợt nhớ quên mất thứ gì đó, , quên mất, là bỏng gạo, mang từ Hà Nam về chỗ thành phố Hành vẫn thấy bán.
Vương Tiểu Thanh đặt tay ở lưng, từ trong gian lấy một túi nhỏ, bên trong một cân.
Vương Tiểu Thanh lấy hai miếng .
“Tiểu Thạch ~” Vương Tiểu Thanh cầm bỏng vẫy tay với Tiểu Thạch.