"Thanh Thanh, em về đúng lúc lắm, mau rửa tay ăn cơm nhé!"
Trương Vũ mỉm , bắt đầu bưng các món ăn tinh tế lên bàn.
Nhìn những món ăn ngon miệng, trong lòng Vương Tiểu Thanh cảm thấy ấm áp. Sau khi rửa tay xong, cô từ từ bước tới bàn ăn, ánh mắt dừng ở đĩa thịt kho tàu thơm phức bàn.
Đột nhiên, một cơn buồn nôn ập đến khiến cô kìm mà nôn khan: "Ọe~"
Phản ứng đột ngột khiến Trương Vũ bên cạnh sợ hãi, vội chạy , nhẹ nhàng vỗ lưng cô và lo lắng hỏi: "Em ? Sao thế ? Thanh Thanh "
Cùng lúc đó, nhanh chóng rót một cốc nước ấm đưa cho cô.
Vương Tiểu Thanh thở hắt , nhăn mặt giải thích: "Chắc là do em ăn thứ gì đó . Sáng nay em tùy tiện mua hai cái bánh bao ở một quán ven đường để ăn sáng, nhưng lâu đó thấy da dày cuộn lên khó chịu. Sáng nay em nôn một , buổi trưa cũng dám ăn cơm, chỉ dám ăn vài quả nho."
Nghe cô như , Trương Vũ khỏi thấy xót xa, liền an ủi cô: "Thanh Thanh, đừng ăn bậy bạ ngoài đường nữa nhé. Em yên tâm, sẽ học cách bánh bao, ngày nào cũng ban cho em ăn! , bây giờ em ăn gì ?"
Trong đầu Trương Vũ nghĩ lẽ nấu chút cháo trắng thanh đạm sẽ giúp Vương Tiểu Thanh cảm thấy dễ chịu hơn.
Tuy nhiên, Vương Tiểu Thanh lắc đầu, tỏ ý ăn cháo.
Cô với Trương Vũ rằng vẫn ăn trái cây hơn, bởi vì buổi trưa khi ăn xong thấy dễ chịu hơn nhiều, vị chua ngọt của trái cây cũng giúp cô thấy đỡ buồn nôn hơn.
Thấy , Trương Vũ chỉ gật đầu bất đắc dĩ : "Được , em ăn chút trái cây . sáng mai nhất định nhớ ăn chút cháo để dưỡng dày nhé."
Nói xong, một bàn đầy thức ăn thịnh soạn, Trương Vũ đành một lặng lẽ thưởng thức bữa tối gồm bốn món mặn và một bát canh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-363.html.]
Sáng hôm , khi trời hửng sáng, Trương Vũ vội vàng rời khỏi chiếc giường ấm áp.
Anh nhẹ nhàng bước xuống giường, cố gắng phiền đến Vương Tiểu Thanh, vẫn đang ngủ say.
Bước bếp, Trương Vũ thành thạo vo gạo cho hết nồi, đun nhỏ lửa cho đến khi thành một nồi cháo trắng nóng hổi, mùi thơm xông mũi.
Khi Vương Tiểu Thanh thức dậy, thấy bát cháo trắng mà Trương Vũ kỳ công nấu, trong lòng tràn đầy cảm động.
Cô nhẹ nhàng thổi nóng bề mặt cháo, nhấm nháp từng muỗng cháo tràn đầy tình yêu thương .
Ăn xong một bát cháo nhỏ, Vương Tiểu Thanh cảm thấy mỹ mãn thu dọn túi sách, chuẩn đến trường bắt đầu một ngày học tập.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt một cái đến trưa, Vương Tiểu Thanh đột nhiên cảm thấy dày căng chướng lạ thường, ăn gì cả.
Dù , cô vẫn cố gắng chịu đựng để thành tiết học.
Trên đường về nhà buổi học, Vương Tiểu Thanh chỉ cảm thấy mệt mỏi, hai chân giống như đeo cục chì nặng nề, mỗi bước đều nặng nề vô cùng.
nhờ ý chí kiên cường, cuối cùng cô cũng kiên trì về đến nhà, ngay lập tức vật xuống giường, chẳng mấy chốc chìm giấc ngủ say.
"Thanh Thanh, em ?"
Không bao lâu trôi qua, Vương Tiểu Thanh chậm rãi mở mắt , thấy Trương Vũ về nhà, đang lo lắng .
Đối với đôi vợ chồng trẻ mà điều thật hiếm thấy, vì thường thời điểm , Vương Tiểu Thanh hoặc là đang bận rộn nấu cơm hoặc là xem TV ghế sofa, tuyệt nhiên sẽ ngủ say như thế .
"Ông xã, em cảm thấy mệt quá, chắc là ốm . Anh nghĩ xem em ngộ độc thực phẩm ? Trưa nay em chẳng ăn gì, bây giờ cũng cảm giác thèm ăn, chỉ ngủ một giấc thôi."