Vương Tiểu Thanh ngờ rằng việc mang thai khiến cô mệt mỏi và uể oải đến , suốt ngày chẳng chút tinh thần nào, lúc nào cũng cảm thấy lười biếng.
Trương Vũ nhẹ nhàng đóng cửa phòng , đó đạp xe thẳng đến nhà mặt sẹo, hỏi thăm tình hình kinh doanh gần đây.
Anh mặt sẹo thở dài : “Bây giờ giá còn như xưa nữa, cái gì cũng tăng giá, tiền thì ngày càng mất giá, đang tính toán đầu tư!”
Sau khi trò chuyện với mặt sẹo xong, Trương Vũ nhanh chóng đến nhà trai.
Lúc vẫn đến giờ ăn, chỉ thấy trai và chị dâu đang bận rộn rửa rau, thái thịt, còn bà Vương thì đáng chơi đùa với hai đứa trẻ.
“Mẹ, , chị dâu, con chuyện với .” Trương Vũ gãi đầu, trông vẻ ngại ngùng.
“Chuyện gì ?” Cả ba đều chút lo lắng, trông Trương Vũ nghiêm túc.
“Tiểu Thanh mang thai , hơn một tháng.
"Ah, thật ? Thật tuyệt vời!" Tào Chiêu Đệ mà đầu tiên phản ứng , khuôn mặt lộ rõ vẻ phấn khởi.
"Có thai ? Mẹ nhầm chứ."
Bà Vương dường như tin tai , sững sờ một lúc mới lẩm bẩm.
"Mẹ, nhầm , em dâu thực sự mang thai!"
Trương Dũng giấu niềm vui, thật lòng cảm thấy mừng cho em trai .
"Vậy... lẽ nên về quê, để tiện chăm sóc cho con bé, hàng ngày thể nấu cơm cho con bé nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-370.html.]
Bà Vương nghĩ thầm, cả hai đứa đều bận rộn ở bên ngoài, giờ mới dịp trở về nhà. Hơn nữa, con dâu đang mang thai, nếu bà đến chăm sóc thì thực sự .
"Không cần . Lần con đến tìm và chị dâu là hỏi một chút kinh nghiệm. Tiểu Thanh dạo nghén nặng, giảm mấy cân liền, con thực sự nên món gì để cô dễ ăn hơn." Trương Vũ cau mày .
"Ôi, nghén ngẩm thật là phiền phức. em thể mua một ít mơ khô về. Vị chua chua ngọt ngọt của mơ khô sẽ giúp em dễ chịu hơn, còn giúp tiêu hóa nữa."
Tào Chiêu Đệ nhớ lúc mang thai cũng như . Cuối cùng, ruột tìm mua mơ khô giúp cô giảm bớt khó chịu.
" , con cũng nên cho Tiểu Thanh ăn nhiều rau củ quả tươi. Nếu con bé ăn nổi thịt thì đừng nấu thịt nữa, xem xem con bé thích ăn gì thì nấu món đó." Bà Vương cũng suy nghĩ đưa lời khuyên.
Trương Vũ lắng cẩn thận, ghi nhớ tất cả những điều quan trọng.
Anh nghĩ rằng nhất định chăm sóc Tiểu Thanh thật , giúp cô vượt qua thai kỳ một cách suôn sẻ.
Sắp xếp việc xong xuôi, Trương Vũ chào tạm biệt : "Được , nếu gì nữa, con xin phép về . Mọi định khi nào thì về quê?"
"Chúng dự định hai ba âm về quê. Sau hai ba âm là nghỉ đến tận 16 tháng Giêng mới mở cửa kinh doanh ."
Trương Dũng suy nghĩ một lát, thấy thời gian cũng hợp lý, bởi vì chỉ còn vài ngày nữa là đến hai ba âm .
"Được, thì quyết định về ngày hai ba âm. Mẹ, , chị dâu, lúc đó nhớ mang theo bọn trẻ đến nhà con ăn cơm nhé!" Trương Vũ nhiệt tỉnh mời.
Vừa xong, liền nhanh chóng lên xe đạp, phóng thẳng đến cửa hàng mua mơ khô.
Nhìn theo bóng dáng xa dần của Trương Vũ, Trương Dũng vốn định mời em trai đến nhà đêm hai ba âm, nhưng bây giờ cũng chỉ bất lực lắc đầu.
Trương Vũ chạy đôn chạy đáo, tiên đến hợp tác xã hội xem bán mơ khô , nhưng câu trả lời nhận khiến vô cùng thất vọng.
Sau đó, tất bật chạy đến cửa hàng thực phẩm gần đó tìm kiếm, nhưng kết quả vẫn như ý.