Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Học kỳ , Lục Tâm Liên sẽ lên cấp 3. Theo kế hoạch ban đầu, cô sẽ lên thành phố học, nơi nhiều cơ hội. Tuy nhiên, chính sách giáo dục đổi, đề việc đơn giản hóa hệ thống, giảm áp lực học tập cho học sinh. Vì , huyện mở thêm một trường cấp 3 để học sinh vùng lân cận thể nhập học tại chỗ, tránh phiền phức.
Lục Tâm Liên học ở huyện!
"Thành phố lớn hơn, công xưởng cũng nhiều hơn, dễ kiếm việc hơn," cô nghĩ. Để thực hiện ý định, cô nhờ lo liệu quan hệ, chi phí hết 100 tệ. Cô hứa sẽ đưa 30 tệ, khi thành công sẽ trả nốt.
Tháng , Lục Tâm Liên tiêu tiền một đôi giày da mới và một bộ quần áo, nên hiện tại còn dư đồng nào. 30 tệ , cô mượn bạn học và tháng đến hạn trả. Nếu lấy tiền trợ cấp, cô sẽ rơi tình cảnh khốn đốn: tiền trả nợ, thể lo quan hệ, cũng duy trì cuộc sống thoải mái đây.
Quá sốt ruột, cô quyết định về nhà ngay.
Chị cả Lục lo lắng, bảo chồng tiễn Lục Tâm Liên một đoạn, nhưng cô gạt phăng. Quăng hành lý lên ghế xe đạp, cô cầm theo hai cái màn thầu và hai quả dưa chuột phóng thẳng.
Sau bữa trưa, Lâm Uyển bảo Tiểu Minh Quang ngủ trưa, còn cô tiếp tục xử lý thảo dược. Đến khi mặt trời ngả về tây, cô đưa Tiểu Minh Quang về nhà.
Cưỡi ngựa giúp cô về thôn Đại Loan nhanh hơn nhiều so với xe lừa, trời vẫn còn sáng rõ khi cô trở .
Về đến nhà, Lâm Uyển nhảy xuống ngựa, ôm Tiểu Minh Quang xuống cho bé tìm chị chơi. Sau đó, cô tháo yên ngựa, để cho nó lăn lộn vui vẻ bãi đất khô ở góc tường, buộc nó tảng đá nghỉ ngơi. Một lát nữa, cô sẽ dắt ngựa bờ sông cho gặm cỏ và tiện thể chải lông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/223.html.]
Con ngựa thật khôn, chỉ qua hai , nó nhớ vị trí, thể tự ăn cỏ.
Lâm Uyển xách yên ngựa nhà. Vừa bước qua cổng, cô thấy Lục Chính Kỳ chặn đường.
Cô lạnh lùng liếc , biểu lộ cảm xúc, đó lách qua.
Mộng Vân Thường
Lục Chính Kỳ bước tới, chặn mặt cô nữa, giọng trầm xuống:
"Lâm Uyển, chúng chuyện ."
Cô giương dây da trong tay lên, ánh mắt lạnh băng:
" và chẳng gì để cả. Không đánh thì tránh xa ."
Thái độ dứt khoát của cô khiến Lục Chính Kỳ cảm thấy xa lạ. Anh cố gắng giữ bình tĩnh:
"Lâm Uyển, em như thế là đạo lý. Em là công bằng với ba ."