Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính - 370

Cập nhật lúc: 2024-12-24 16:43:45
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà cụ vẫn hiểu rõ căn bệnh, bèn hỏi:

"Sốt rét là gì? Chẳng chỉ là sốt thôi ?"

Bác sĩ Kim kiềm tức giận, giọng dứt khoát:

"Sốt chính là sốt rét! Là do muỗi mang vi trùng đốt , truyền bệnh sang !"

Dưới ánh hoàng hôn đang dần tắt, Lâm Uyển thúc giục trong nhà mau chuẩn đồ đạc. Cô dặn dò kỹ lưỡng: “Mang theo quần áo, lương khô, đừng để thiếu thứ gì quan trọng.”

Nhìn hai đứa trẻ, một bé trai và một bé gái, Lâm Uyển cảm thấy lòng nặng trĩu. Bé gái, Tống Tiểu Lỵ, gầy gò với hàng lông mi dài còn vương nước mắt, yếu ớt quanh như sợ bỏ rơi. Trẻ con nhỏ như , bệnh tình chữa trị kịp thời sẽ nguy hiểm. Lâm Uyển rõ rằng chỉ bệnh viện mới thể cứu chúng.

sang nhờ một trong thôn kiếm gấp vài củ tỏi. Sau đó, cô sân tìm cỏ mực và mã tiên thảo. Tỏi đập nát, bôi lên huyệt nội quan của Tống Tiểu Lỵ quấn vải cẩn thận. Cô trấn an cô bé: “Việc sẽ đau một chút, nhưng em cố chịu nhé. Nếu nổi bọc thì cũng là bình thường, đừng gãi để tránh nhiễm trùng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/370.html.]

Tống Tiểu Lỵ ngoan ngoãn gật đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Cảm ơn bác sĩ.”

Mộng Vân Thường

Nhìn đôi mắt long lanh của cô bé, Lâm Uyển thấy chua xót. Bé gái , nhưng ánh mắt sợ sệt lên tất cả: em sợ bỏ rơi, sợ cái c.h.ế.t đang đến gần. Cô bé dường như cảm nhận rằng, chỉ Lâm Uyển và bác sĩ Kim là quan tâm đến thật lòng.

Theo mạch truyện mà 999 – hệ thống của cô – nhắc nhở, nếu chuyện diễn như cũ, Tống Tiểu Lỵ sẽ c.h.ế.t ba ngày sốt cao dứt. Gia đình đưa em chữa bệnh mà chỉ quấn em sơ sài trong một tấm cỏ tranh chôn ở bờ kênh phía thôn. Thi thể em động vật cắn xé, muỗi đốt, khiến dịch sốt rét bùng phát, gây họa cho cả vùng.

Lâm Uyển lạnh sống lưng khi nghĩ đến điều đó. Cô thầm thì với hệ thống: “Tiểu Cửu, nếu nhớ nội dung truyện thì đừng nhắc nữa. Biết chỉ khiến thêm ám ảnh.”

Lâm Uyển tiếp tục đập nát cỏ mực non, thoa lên cổ tay bé trai. Cô tỉ mỉ hướng dẫn gia đình cách chăm sóc và dặn dò kỹ lưỡng. Sau đó, cô bảo họ mang thêm mã tiên thảo để sắc uống đường, nhưng nhấn mạnh rằng nếu đến bệnh viện huyện thì cần dùng nữa.

Bà nội Tống Tiểu Ngưu, vốn xét nét, cau mày hỏi: “Sao cháu trai với con bé bôi thuốc khác ?”

“Dược tính khác ,” Lâm Uyển giải thích nhẹ nhàng. “Cô bé cơ thể yếu hơn, chịu nổi loại dược .”

Loading...