Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồ Hướng Dương hề để ý, còn tỏ hào hứng. Cậu Lâm Uyển, cợt:
" theo bác sĩ Lâm!"
Người đồng chí cùng, Tôn Húc Thành, còn nháy mắt hiệu với Hồ Hướng Dương, như thể họ hiểu ý . Trong khi đó, Giang Ánh Nguyệt một bên, ánh mắt lạnh lùng cảnh tượng mặt. Dường như cô đang chờ xem Lâm Uyển sẽ giải thích với chồng thế nào.
Lâm Uyển thèm để ý đến Hồ Hướng Dương, chỉ sang bác sĩ Kim, giọng dứt khoát:
"Bác sĩ Kim, chiều nay chúng về Lâm Gia Câu. Nhờ ở xử lý những việc khác."
Cô vốn định ngày mai mới , nhưng tình hình khiến cô chỉ tránh mặt càng sớm càng . Cô đẩy xe lăn của Lục Chính Đình, chuẩn rời .
Bác sĩ Kim hành động vội vã của cô, lập tức hiểu cô tránh rắc rối, liền đáp:
"Không , các cô cứ việc của ."
Hồ Hướng Dương chịu buông tha. Cậu bước lên một bước, chặn ngay mặt hai . Dù cố tình lờ ánh mắt lạnh lẽo của Lục Chính Đình, vẫn chăm chăm Lâm Uyển, giọng đầy tự nhiên:
"Bác Hoàng khen cô y thuật cao minh, bảo học hỏi cô từ từ."
Tôn Húc Thành bên cạnh còn hùa theo, :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/545.html.]
" đó, bác sĩ Lâm, cô dạy chúng ."
Lâm Uyển họ một lượt, ánh mắt lạnh như băng. Không cần suy nghĩ nhiều, cô thẳng thừng :
"Các là cái thá gì mà cũng đòi học với ? Biến ngay!"
Lời sắc bén của cô khiến cả phòng y tế rơi im lặng tuyệt đối. Không khí lập tức như đóng băng, chẳng ai dám lên tiếng.
Lục Chính Kim định lớn tiếng mắng Lâm Uyển vì cách năng vô lễ, nhưng Lục Chính Hà kéo . Cô liếc mắt hiệu, ý bảo cần xen , cứ ngoài xem náo nhiệt là .
Lâm Uyển lạnh lùng đầu, ánh mắt sắc bén quét qua nhóm , giọng chút khách sáo:
"Nếu các cô thật lòng bác sĩ nông thôn, giúp đỡ xã viên chữa bệnh cứu , thì hoan nghênh. nếu chỉ chọn công việc nhẹ nhàng để trốn tránh lao động, hơn hết là tranh thủ tìm một vị trí cao sang hơn. Phòng y tế của chúng là miếu nhỏ, chứa nổi mấy vị đại phật như các ."
Hai nữ sinh cùng Giang Ánh Nguyệt sững sờ, trợn tròn mắt Lâm Uyển. Họ ngờ một nữ bác sĩ ở đại đội thể ngang ngược đến thế. Một thấp giọng lẩm bẩm:
Mộng Vân Thường
"Người nông thôn đúng là thô lỗ, chẳng lễ nghi là gì."
Người phụ họa:
" , đạo đãi khách cũng . Chúng từ xa tới đây, đáng lẽ họ chào đón nhiệt tình, đằng đối xử lạnh nhạt như . Ai tới đây gì chứ?"