Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường men theo bờ sông trở về phòng y tế, Lâm Uyển bất ngờ gặp Triệu Diễm Tú đang tới.
"Bác sĩ Lâm!" Triệu Diễm Tú vội vàng chạy , giọng gấp gáp.
Lâm Uyển dừng bước, mỉm chào: "Em việc gì ?"
Triệu Diễm Tú do dự một chút, lấy hết dũng khí : "Bác sĩ Lâm, chị xem, nếu em cam kết với đại đội rằng khi nghiệp sẽ trở về phòng y tế việc, thì liệu đại đội thể cử em học ?"
Nói đến đây, sợ rằng Lâm Uyển sẽ giận, cô vội vàng giải thích: "Bác sĩ Lâm, đây em từng nghĩ đến chuyện học đại học. Một phần vì tiền, một phần vì ai chống lưng, thực sự là dám mơ ước xa vời. bây giờ, khi chị , em mới nghĩ… nếu như thể học, em thực sự thử một , thành giấc mộng của ."
Lâm Uyển khẽ ngạc nhiên, cô vẫn luôn cảm thấy Triệu Diễm Tú là hiền lành, phần cam chịu, ngờ trong lòng sáng suốt và kiên định như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-tro-thanh-chi-dau-cua-nam-chinh/908.html.]
Cô nhẹ, giọng bình thản: "Chị ý kiến gì về chuyện , quyết định vẫn là của đại đội. Chị chỉ mong ai cũng cơ hội phát triển, dù là thanh niên trí thức xã viên cũng thôi. Con chí tiến thủ là điều đáng mừng, em cứ thử ."
Nói đến đây, cô ngừng tiếp lời: " cũng đừng vội chắc như đinh đóng cột. Lỡ chính sách mới, thanh niên trí thức phép về tỉnh dự thi đại học thì ?"
Việc tin đồn từ lâu, nhưng vẫn xác thực, giống như hoa trong gương, trăng nước, thể thấy nhưng chắc chạm tay .
Triệu Diễm Tú mím môi suy nghĩ, kiên quyết : "Ai mà bao giờ chuyện đó mới thành hiện thực? Có khi tám năm, mười năm nữa mới thể. Đến lúc đó, đại đội chúng chắc chắn cũng sẽ còn thua kém gì ai."
Dù , cô cũng cảm thấy việc ở phòng y tế là một lựa chọn định. Ăn uống lo, chỗ ở cũng , ngoài việc rạp chiếu phim, bách hóa, công viên xe buýt thì cuộc sống cũng chẳng gì quá khác biệt. Trước , khi còn ở tỉnh, cô cũng tiền mà chơi, những thứ hiện đại ở thành phố chẳng liên quan gì đến .
Mộng Vân Thường
Lâm Uyển vẻ mặt kiên định của Triệu Diễm Tú, cũng gì thêm, chỉ khẽ gật đầu: "Vậy em cứ về ."
Trong lòng cô, những tinh thần cầu tiến luôn đáng quý. Nếu một thể chủ động vươn lên mà giẫm đạp lên khác, cô sẵn lòng giúp đỡ.