Cô lấy hai cái bánh bao bỏ  gùi, định lát nữa đói thì ăn.
Số còn  cô cất   gian, vì  gian  chức năng giữ ấm.
Khi cất  là nóng thì lúc lấy  cũng vẫn là nóng.
Trong lúc cô đang  bộ trở về, đột nhiên  một  bé ngã sấp  chân cô.
Không  chứ!
Lẽ nào đây là mánh khóe lừa đảo?
Chẳng lẽ cô  xui xẻo thế ?
Nhìn cô  giống   tiền nhỉ.
"Xin , xin ,  may  bẩn giày của chị."
Vẻ mặt  bé hoảng sợ, nhanh chóng  dậy, định lau vết bẩn  giày của Thẩm Tri Hạ.
"Không ,  cần ." Thẩm Tri Hạ nắm tay  bé, kéo   dậy.
Trước mắt cô là một  bé trông  bốn năm tuổi, vì quá gầy gò nên đôi mắt trở nên to bất thường  khuôn mặt.
Người  cũng chẳng  tí thịt nào, sờ  chỉ  cảm giác như đụng  xương sườn.
"Chị ơi, chị  đồ ăn ? Em  thể dùng cái  để đổi với chị ? Em thật sự  cần đồ ăn, bà của em  bệnh, em  bà ăn một chút gì đó." Nói ,  bé đưa món đồ trong tay   mặt Thẩm Tri Hạ.
Cậu cũng   tại   chọn tin tưởng chị gái .
Có lẽ là vì khi   bẩn giày của chị , chị  những  mắng mà còn   vẻ gì là tức giận.
Không giống những  khác khi thấy , đều hận  thể đuổi   ngay lập tức, như thể  là một loại vi khuẩn  hại.
Thẩm Tri Hạ  món đồ  mắt, trong lòng kinh ngạc.
Một chiếc nhẫn đính viên kim cương hồng to cỡ !
Không chỉ màu sắc trong suốt mà sắc hồng cũng  thuần khiết.
Nếu là ở thời , ít nhất cũng   cả tỷ đồng.
"Nếu em tin chị, hãy dẫn chị đến xem bà của em. Chị  một chút y thuật,  thể sẽ giúp  bà em."
Không chỉ vì viên kim cương , mà còn vì đôi mắt trong sáng vô cùng của  bé.
Vừa  Thẩm Tri Hạ  rằng  y thuật, như thể  tìm thấy một tia hy vọng cứu mạng,  bé lập tức nắm tay cô chạy nhanh  sâu trong con hẻm bên cạnh.
Cuối cùng,  dừng   một cánh cửa gỗ cũ kỹ, cẩn thận đẩy cửa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-103.html.]
"Chị ơi,  , đến nhà em ." Cậu vui mừng mời Thẩm Tri Hạ  nhà.
"Bà ơi, cháu về , cháu đưa một chị xinh  đến để chữa bệnh cho bà."
Cùng với giọng  của  là tiếng ho kịch liệt phát  từ căn phòng đối diện cánh cửa.
Thẩm Tri Hạ theo  bé nhanh chóng  trong phòng.
Đồ đạc trong phòng đều cũ kỹ nhưng  dọn dẹp  gọn gàng,  thể thấy bà của  bé là  yêu thích sạch sẽ và  trật tự.
Thẩm Tri Hạ  lập tức tiến đến xem bệnh mà mở cửa sổ .
Cần  rằng, nếu bệnh nhân ở trong môi trường  thoáng khí, bệnh tình sẽ càng nặng hơn, và vi khuẩn trong phòng cũng dễ lây sang  khác.
Khi cửa sổ  mở, luồng  khí trong lành ùa ,  cho cả căn phòng như hồi sinh.
Cô  xuống bên giường.
Trên giường  mắt là một bà lão gầy gò yếu ớt đang .
Thẩm Tri Hạ đặt tay lên cổ tay bà, chờ đợi một lát.
DTV
Cũng may, chỉ là thiếu m.á.u đơn giản và  cảm nặng.
Chỉ cần uống chút thuốc, uống nhiều nước ấm, ăn chút cháo nóng là sẽ khỏe  nhanh thôi.
"Cậu bạn nhỏ, em  đun nước cho bà nội nhé, chị sẽ chuẩn  t.h.u.ố.c cho bà." Cô  với  bé bên cạnh đang lo lắng  .
"Chị ơi, em tên là Đồng Thụy, chị  thể gọi em là Tiểu Thụy, bà nội cũng gọi em như thế."
"Để em  đun nước, chị cứ  xuống nghỉ  ." Nói ,  bé chạy vụt .
Khụ... khụ khụ...
"Tiểu Thụy..." Giọng  yếu ớt vang lên từ  giường.
"Tiểu Thụy  đun nước ."
Nghe giọng nữ lạ lẫm,   giường chậm rãi mở mắt.
"Cô gái, cháu là ai?"
"Cháu là  Tiểu Thụy mời đến chữa bệnh cho bà, bà gọi cháu Hạ Hạ là  ."
"Ôi, tội nghiệp cho đứa trẻ ."
"Cảm ơn cháu  đến! Đều là  của bà,  chỉ  chăm sóc  cho Tiểu Thụy mà còn mắc bệnh."
"Không   ạ, bà chỉ  cảm thôi, uống thuốc, uống nhiều nước ấm là sẽ khỏe ."