Thẩm Tri Hạ nhận lấy gói bưu kiện.
Bất ngờ với trọng lượng nặng trịch, tay cô cũng vì thế mà trĩu xuống.
Trời ạ, chẳng lẽ  gửi cho cô đến mười cuốn sách ?
Chú Tào định bồi dưỡng cô thành một cỗ máy dịch thuật vô cảm ư?
Mỗi ngày  cần ăn uống, chỉ cần ngoan ngoãn   nội dung dịch thuật là đủ...
Cô   rằng chú Tào ở Lam thành  khi nhận  bốn cuốn sách mà Thẩm Tri Hạ dịch xong,  kinh ngạc đến mức   nên lời.
Việc ... cũng nhanh quá  .
Từ lúc cô mang sách ,  đến một tháng,  mà  dịch xong bốn cuốn sách.
DTV
Ước tính cẩn thận, nếu tính trung bình mỗi tháng năm cuốn,  một năm... chẳng  là... gần sáu mươi cuốn ?
Ôi trời ơi, ông  tìm  một thiên tài thế nào đây.
Phải  rằng,  đây các dịch giả họ thuê, tốc độ nhanh nhất cũng  mất gần nửa năm mới miễn cưỡng  thành một cuốn, mà tỷ lệ chính xác chỉ  tám mươi phần trăm,  đó còn    chuyên trách chỉnh sửa.
Phần lớn  khác thì  mất  một năm mới xong một cuốn.
Nếu chú Tào  Thẩm Tri Hạ chỉ thỉnh thoảng dịch vài giờ thì liệu  từ vui mừng chuyển sang tức giận đến nỗi thổ huyết ?
Rốt cuộc thì phần lớn thời gian cô dịch là sử dụng chức năng "gian lận thời gian" trong  gian riêng, dịch trong vài ngày nhưng bên ngoài mới chỉ qua vài giờ mà thôi.
-
"Chị Trương, gói bưu kiện  giúp em gửi đến địa chỉ  nhé." Cô đưa một gói bưu kiện lớn đang cầm, cùng với gói nhỏ hơn trong gùi  và đặt lên quầy.
"Hạ Hạ, gửi hai gói   ít tiền  đấy."
Chị Trương  địa chỉ,  là gửi đến khu quân đội, xem  cô bé   bối cảnh  đơn giản.
Gửi xong bưu kiện, mua thêm vài tấm tem, Thẩm Tri Hạ vui vẻ rời khỏi bưu điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-120.html.]
Nhìn đồng hồ,  qua hơn nửa giờ.
Vì , cô chạy nhanh đến cung tiêu xã.
Đây là  đầu tiên Thẩm Tri Hạ đến cung tiêu xã ở thị trấn, cách bày trí cũng giống như ở Lam thành, chỉ là nhỏ hơn một chút.
Cô quét mắt  một vòng khắp sảnh bán hàng,  thấy bóng dáng xe đạp, liền hỏi:
"Đồng chí, xin hỏi ở đây  xe đạp ?"
Nhân viên bán hàng của cung tiêu xã  thấy giọng  của một cô gái trẻ, từ từ ngẩng lên , thấy gương mặt của Thẩm Tri Hạ thì ngây  một chút,  đó khinh thường  cô một cái: "Ở đây  xe đạp, nhưng cô  phiếu ?"
Cô  ghét nhất là những cô gái xinh  như thế,  cửa là   vẻ giàu , cũng   tiền kiếm   sạch sẽ  .
Thẩm Tri Hạ: "..."
Cô đặt một tờ phiếu xe đạp lên quầy: "Có ? Nếu  ,  sẽ nhờ lãnh đạo của cô mua."
Vừa bước  cửa, cô  từ Nguyên Bảo rằng nhân viên bán hàng  mặt   lãnh đạo phê bình, chắc hẳn lãnh đạo của cô  cũng đang ở gần đây.
"Có,  chứ, cô theo   trong." Nghe thấy Thẩm Tri Hạ   gặp lãnh đạo, nhân viên bán hàng lập tức nở một nụ  ngượng ngùng, dẫn cô   kho phía .
Thẩm Tri Hạ thầm nghĩ, sớm  thế  thì xong , nhất thiết   mấy trò  , cuối cùng vẫn là tự chuốc lấy phiền phức, thật   trong đầu cô  nghĩ cái gì.
"Hiện tại  hai loại xe, xe Thường Cửu giá 130 đồng, còn xe Phượng Hoàng đắt hơn một chút, 150 đồng, khóa xe thêm 8 đồng, đăng ký xe thêm 2 đồng."
Thẩm Tri Hạ  chút do dự chọn chiếc Phượng Hoàng đắt hơn một chút.
Cô luôn theo nguyên tắc, khi phân vân giữa hai món mà giá cả đều  thể chấp nhận, cô sẽ chọn món đắt hơn. Cô luôn tin rằng mặc dù  những thứ rẻ mà , nhưng đắt cũng  lý do của nó.
Thẩm Tri Hạ đưa 160 đồng và một phiếu xe đạp cho nhân viên bán hàng, hẹn  nửa tiếng    lấy xe,  nhanh chóng rời khỏi cung tiêu xã.
Thẩm Tri Hạ lấy một ít nguyên liệu thực phẩm cho  gùi  gõ cửa nhà Tiểu Thụy, cánh cửa gỗ cũ kỹ gần như sắp " ."
Ngay  đó, tiếng chân trẻ con chạy lạch bạch từ trong nhà vang lên, cửa phát  tiếng kêu cót két   mở  từ bên trong.