Vừa về đến đầu thôn, Thẩm Tri Hạ thấy Thẩm Tử Mặc đang bệt đất chơi b.ắ.n bi.
Hôm nọ mấy chị em cô lén Thẩm Tử Mặc lên núi. Sợ rằng nếu đồ chơi mới thì nó ầm lên, Thẩm Tri Hạ liền lấy từ gian mấy viên bi.
Có đồ chơi mới, mỗi ngày Thẩm Tử Mặc còn lon ton chạy theo cô nữa.
Sáng sớm nó mang những viên bi quý giá của đến gốc cây đa ở đầu thôn tìm bạn chơi.
Đến khi về nhà, nó lúc nào cũng dính đầy bụi và cỏ khô.
Chị dâu cả giặt đồ cho nó mỗi ngày và còn chà thật mạnh.
May mà đó, cô tìm vài cái chai ký hiệu gì, đổ một ít nước giặt và bột giặt đó, nếu thì mấy cái quần áo đó chắc chỉ giặt vài là rách vài lỗ to.
Bỗng nhiên, một đứa trẻ tinh mắt thấy Thẩm Tri Hạ ở xa xa.
"Tử Mặc, hình như là cô út của đấy."
Cậu bé vỗ vai Thẩm Tử Mặc đang chăm chú chơi bi, chỉ tay về phía xa.
"Wow- cô út của đang đạp xe kìa."
DTV
"Ở ?" Nghe thấy cô út xe đạp, Thẩm Tử Mặc liền bật dậy từ đất, vươn dài cổ về hướng đầu thôn, hai mắt tròn xoe ngừng ngó nghiêng.
" , đúng là cô út của tớ." Cậu bé nhanh chóng gom những viên bi đất và chạy về phía Thẩm Tri Hạ.
"Cô út, cô út."
"Cháu ở đây."
Cậu gọi vẫy bàn tay mũm mĩm.
Nhìn thấy hình ngày càng tròn trịa của Thẩm Tử Mặc, Thẩm Tri Hạ dừng xe .
"Chạy chậm thôi, kẻo ngã đấy."
Thẩm Tử Mặc chạy đến xe đạp đột ngột dừng .
Cậu chìa bàn tay nhỏ , cẩn thận hỏi: "Cô út, cháu thể chạm xe đạp một chút ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-122.html.]
Trước đây trong thôn chỉ nhà trưởng thôn là xe đạp, mà đó là bảo bối của trưởng thôn, ông quý như con ngươi trong mắt. Thường ngày ông hầu như cho ai động , sợ xe trầy xước tổn hại đến "bảo bối" của .
"Đương nhiên , chỉ chạm , cháu còn thể lên nữa." Không đợi Thẩm Tử Mặc phản ứng, Thẩm Tri Hạ bế nó đặt lên yên của xe đạp.
"Ngồi vững nhé, bám chặt cô, cô út chở cháu về nhà."
Thẩm Tử Mặc ngoan ngoãn ở yên , đôi tay nhỏ bé nắm chặt áo Thẩm Tri Hạ, hai chân nhỏ xíu giơ cao, gương mặt rạng rỡ niềm vui.
Khi Thẩm Tri Hạ chở Thẩm Tử Mặc về nhà, những dân vốn đang ở gốc cây đa lập tức xôn xao.
"Ôi trời ơi, nhà họ Thẩm thật thể coi thường , đến cả xe đạp cũng mua ."
" , đúng . Mọi xem chỗ họ xây nhà ? Bao nhiêu thế , miếng đất đó chắc cũng hai ba mẫu, thế thì tốn bao nhiêu tiền nhỉ."
"Chắc cũng cỡ mấy nghìn đồng lận chứ?"
"Trời đất ơi, mấy nghìn đồng á? Nhiều tiền thế nào ? Cả đời còn thấy nhiều tiền như thế bao giờ."
"Các bà xem, nhà họ lấy nhiều tiền thế?"
"Nhà họ Thẩm thật là, chỉ lo cho nhà ăn thịt, chẳng thèm để uống chung tí nước canh."
"Xem chừng cũng chẳng sống nổi !"...
Chưa đầy nửa tiếng, thể thôn Vân Bình nhà họ Thẩm mới mua xe đạp.
Ở nhà, Thẩm thấy con gái đạp xe , hai mắt tròn xoe như cái đèn lồng.
"Hạ Hạ, chiếc xe ..."
"Em gái, xe là của nhà ?" Thẩm Tri Thu và Thẩm Tri Đông đang xây nhà, thấy Thẩm Tri Hạ đạp xe tới liền lập tức bỏ dở công việc đang , nhảy từ tường xuống.
Hai em chăm chú chiếc xe đạp mắt, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái là xe sẽ biến mất.
Trước đây tuy lúc mượn chiếc xe bảo bối của trưởng thôn, nhưng cũng năn nỉ mãi, hứa hẹn đủ điều mới thỉnh thoảng mượn .
Bất kể ở thời đại nào, đàn ông đều yêu thích xe cộ như , dù chỉ là một chiếc xe đạp.
" , hôm nay em lên thị trấn mua đấy." Thẩm Tri Hạ biểu cảm của và hai trai, kìm bật .