Thẩm Tri Hạ gõ nhẹ  cái đầu to của nó: "Hôm nay   uống nữa, uống nữa e là sẽ tiêu chảy mất."
Cô  để ý đến yêu cầu của con hổ, dứt khoát thu thùng nước   gian, chuẩn  tiếp tục xuống núi.
Con hổ nhận thấy ý định của cô, cũng hiểu rằng hôm nay  thể uống thêm  nữa, nên vội vã  theo Thẩm Tri Hạ, định xuống núi cùng cô.
Hành động  khiến Thẩm Tri Hạ hoảng hồn.
Mang theo một con sói con về, cô còn  thể miễn cưỡng  nó là con chó, nhưng nếu bên cạnh  một con hổ lớn thế  thì...
Đừng  là cả thôn Vân Bình, mà ngay cả vài thôn lân cận cũng sẽ hoảng sợ  thôi.
Cô lập tức dừng bước, nghiêm giọng bảo con hổ  .
"Tao  về nhà , mày cũng về nhà của  ." Cô chỉ tay về hướng ngọn núi.
Con hổ  cam lòng, nhẹ nhàng cọ   cô,  nũng với cô.
Chà,  cái đầu to khổng lồ  "cọ" một cái, Thẩm Tri Hạ lùi  mấy bước, ôm chặt sói con   phịch xuống đất.
"..."
Hổ  nũng mà cũng dữ dằn  ?
Dường như con hổ cũng nhận     sai, nó lùi  vài bước nhỏ, đôi mắt ngây thơ  cô.
Thẩm Tri Hạ vội  dậy, phủi sạch cỏ dại và đất dính  quần.
"Thôi nào,  trách mày ,  là mày  cố ý mà."
" tao  thể mang mày về nhà ,   tao sẽ đến thăm mày,  ?"
Con hổ vẫn  chịu  về mà giơ một chân lên chỉ  con sói con trong vòng tay của Thẩm Tri Hạ.
Dường như   rằng, tại  con vật bốn chân   thể theo cô về nhà.
Thẩm Tri Hạ giải thích: "Nó còn nhỏ, cần tao chăm sóc. Đợi nó lớn , cũng sẽ giống mày, sống  núi thôi."
Cô dịu dàng vuốt ve đầu con hổ để an ủi nó.
 là một Hổ Đại Vương  thành tinh-
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-133.html.]
Giờ đây nó trở thành một gánh nặng ngọt ngào.
Cuối cùng,  sự  nũng  ngừng của con hổ, Thẩm Tri Hạ đành thỏa hiệp, hứa rằng mỗi tuần cô sẽ đến thăm nó và sẽ mang cho nó đầy đủ nước linh tuyền. Nghe xong, nó mới chịu thôi.
Không nỡ rời mắt khỏi bóng lưng Thẩm Tri Hạ, con hổ  theo cho đến khi bóng dáng cô khuất hẳn  mới miễn cưỡng   chạy sâu  trong núi.
Từ  núi xuống, Thẩm Tri Hạ   theo con đường cũ để về nhà ngay, mà bí mật  vòng qua một đoạn xa, đến gần cổng thôn mới dừng . Cô lấy  một ít thức ăn quen thuộc bỏ  trong gùi đeo ở  lưng,  mang theo gùi  về hướng nhà .
Dù  cô   với  là sẽ  lên thị trấn, nếu  cẩn thận để  phát hiện  xuống từ  núi,  lẽ    một bài "thắt vòng kim cô" từ  .
Còn  đến cổng sân, Thẩm Tri Hạ  thấy    ở sân   ngoài chờ.
Cô nhanh chóng chạy .
"Mẹ, con về !" Thẩm Tri Hạ bước tới ôm lấy tay .
DTV
"Con bé ,  giờ mới về? Sắp đến bữa tối ."
Ài, nếu  vì con hổ bám dai ,  lẽ cô  về sớm .
 Thẩm Tri Hạ  dám  , nếu   cô sẽ ngất xỉu mất.
"Con tìm thấy quyển sách yêu thích  thị trấn,  mải mê quên cả giờ."
Nghe xong,  Thẩm   thêm gì.
Đột nhiên, ánh mắt bà  thu hút bởi thứ mềm mềm trắng trắng  tay Thẩm Tri Hạ.
"Hạ Hạ, đây là ch.ó con ?" Bà chỉ  con sói con hỏi.
"Dạ, con thấy con vật nhỏ  trong bụi cỏ  đường về, chắc là ch.ó hoang đẻ   bỏ rơi. Con thấy tội nghiệp nên mang về nuôi,   lớn lên còn  thể trông coi nhà cho ."
Mẹ Thẩm  con vật nhỏ, trong lòng dâng lên chút yêu thương.
Dù  phụ nữ cũng thường dễ  thu hút bởi mấy con vật lông xù dễ thương.
"Con vật nhỏ  cũng xinh đấy, mắt tròn xoe, long lanh."
"Thôi thì để ở nhà nuôi dưỡng , dù  nó cũng là một sinh mệnh."