Thu dọn đồ xong, Thẩm Tri Hạ  vội vã  về phía nhà Tiểu Thụy.
Nhớ đến việc  bán  khá nhiều bông, cô  bỏ thêm năm cân bông  gùi mang theo.
Không nhiều nhưng cũng đủ để chèn thêm  chăn hoặc áo bông cũ.
Nếu dùng  bông mới, đối với họ cũng là một gánh nặng.
Khi Thẩm Tri Hạ đến cổng sân,  ngửi thấy mùi thơm của thịt xông khói xào.
Đó là miếng thịt xông khói   cô đưa cho họ, xem  họ cũng  nỡ ăn thường xuyên.
Chưa kịp gõ cửa, Tiểu Thụy  mở  từ bên trong.
"Chị Hạ Hạ, mau  , sắp ăn cơm , bà nội em nấu thịt ngon lắm."
Thẩm Tri Hạ thấy  bàn   bốn món, phần ăn cũng khá nhiều, liền nhanh chóng chạy  bếp, ngăn bà Lưu  khi bà định nấu thêm món.
Nhiều món thế ,   cả món chính, chỉ ba  họ, ăn cũng  hết.
"Đủ , bà Lưu ơi, nếu nấu thêm thì mấy ngày tới bà và Tiểu Thụy sẽ  ăn  ăn  đấy."
Ba   quanh bàn, mỗi  đều  một cốc nước đường trắng bên cạnh.
"Hạ Hạ, ăn  nào, nếm thử xem tay nghề của bà Lưu thế nào."
Thẩm Tri Hạ gắp một miếng thịt xông khói thơm nức đưa  miệng.
Hương vị thật sự tuyệt vời.
Thịt xông khói  cắt lát mỏng, phần mỡ và nạc rõ ràng, nấu ở độ lửa  ,  cần nêm nhiều gia vị vẫn cho  vị ngon tuyệt hảo.
Cô giơ ngón cái lên với bà Lưu.
"Bà Lưu, tay nghề của bà quá tuyệt vời. Nếu cho mở quán ăn, chắc chắn quán của bà sẽ đông khách,  ăn một   sẽ   mãi."
Nghe cô  xong, bà Lưu thoáng buồn, nhưng nhanh chóng lấy  tinh thần.
"Không giấu gì cháu, gia đình bà từ  đến giờ đều sống bằng nghề nấu ăn. Cụ cố của bà từng là ngự trù trong hoàng cung, chỉ tiếc là... haizz..."
Không ngờ bà Lưu  là hậu duệ của ngự trù, với  phận như , chắc hẳn trong thời buổi  cuộc sống của họ càng khó khăn hơn  bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-161.html.]
Thẩm Tri Hạ cũng thấy áy náy vì  vô tình gợi lên nỗi buồn của bà , liền vội an ủi.
DTV
"Bà Lưu, đừng buồn nữa, đây chỉ là một kiếp nạn trong cuộc đời mà thôi. Cuối cùng   chuyện   đều sẽ qua, chúng  sẽ đón bình minh của chiến thắng."
"Bà và Tiểu Thụy chỉ cần sống  mỗi ngày là . Tay nghề của bà, một ngày nào đó sẽ  phát huy rực rỡ."
Bà Lưu  ánh mắt sáng long lanh của Thẩm Tri Hạ, cảm thấy như  thực sự  thấy hy vọng ở phía .
Và Hạ Hạ quả thực chính là ánh sáng trong cuộc sống của bà và Tiểu Thụy.
Bà gật đầu kiên định với Thẩm Tri Hạ.
Thẩm Tri Hạ: "Ăn  nào, nguội  sẽ  ngon nữa, chúng   thể để phí những món ngon thế ."
Sau bữa cơm, ngay cả bà Lưu bình thường ăn ít cũng vì  khí hạnh phúc mà ăn nhiều hơn nửa bát cơm.
Cơm nước xong, bà  ngăn Thẩm Tri Hạ  khi cô định rửa chén, tự  mang bát đũa  bếp.
Thẩm Tri Hạ thực  vẫn luôn thắc mắc về cha  của Tiểu Thụy. Dù  đến đây vài , nhưng cô  chỉ  từng gặp họ mà thậm chí bà Lưu cũng  bao giờ nhắc đến.
Nếu   chuyện gì xảy ,  họ  thể nhẫn tâm để  một bà già và một đứa trẻ, sống cô độc trong ngôi nhà cũ kỹ ?
Sau bữa cơm, ba  thong thả   ghế thưởng thức trái cây ngon lành.
"Chị Hạ Hạ, ngon quá, Tiểu Thụy  từng ăn loại trái cây ngon nào như !"
Cậu bé cẩn thận c.ắ.n từng miếng nhỏ, sợ rằng c.ắ.n mạnh quá sẽ ăn hết.
Bà Lưu cũng đang từ tốn thưởng thức hương vị độc đáo của trái cây, trong lòng  khỏi nhớ về thời thơ ấu, chỉ tiếc là thời gian trôi qua,  còn cảnh khác.
"Thích thì ăn nhiều , ăn hết thì   chị Hạ Hạ sẽ  mang đến cho em."
"Em thật sự  thích chị Hạ Hạ!"
Thẩm Tri Hạ  xong,   nhéo má  bé đang dần  chút da thịt.
Bà Lưu  bên cạnh  hai , cảm nhận  niềm vui mà lâu lắm  bà   từng .
Chỉ khi ở bên Thẩm Tri Hạ, Tiểu Thụy mới thực sự giống một đứa trẻ sáu tuổi, chứ   là  ngày ngày  tỏ  mạnh mẽ  mặt bà .