Cha Thẩm bên cạnh vợ và con gái xoa đầu con hổ một cách thoải mái, trong lòng đầy ghen tị.
Con hổ to đến thế, đang sống sờ sờ, ông cũng chạm nó.
Nếu để những trong thôn ông từng chạm một con hổ sống, chắc chắn bọn họ sẽ ganh tỵ đến c.h.ế.t.
"Hạ Hạ, cha cũng..."
Thẩm Tri Hạ vẻ mặt lúng túng của cha , chạm nhưng ngại dám mở miệng.
"Cha cứ chạm , Thiên Bá để ý ."
Thế là cha Thẩm cũng tham gia đội ngũ xoa đầu hổ.
Nhìn cha vui vẻ như những đứa trẻ, Thẩm Tri Hạ thở phào nhẹ nhõm, may mà họ hỏi cô quen Thiên Bá bằng cách nào, nếu ... cô chắc chắn sẽ mắng cho một trận.
DTV
"Cha , chúng tiếp tục lên núi nhé."
Nếu cứ để hai tiếp tục vuốt ve thế , chắc đến khi trời tối cũng xong.
Cô còn lo cho cái đầu của Thiên Bá nữa, cô thể chấp nhận việc một con hổ hói đầu bạn.
-
Dọn dẹp xong, ba cùng một con hổ tiếp tục về phía và nhanh chóng đến bức tường đá bằng thạch bích.
"Hạ Hạ, chỗ quá!" Mẹ Thẩm cảm nhận làn nước do thác nước đổ xuống mang , dù thời tiết lúc bắt đầu lạnh, nhưng khung cảnh tuyệt mắt khiến lòng bà như nóng lên.
Sống gần núi Đá mấy chục năm, mà bà nơi cảnh như thế.
Chuyến quả thật đáng giá.
"Mẹ, bình tĩnh chút , lát nữa còn bất ngờ lớn hơn đang chờ nữa đó!"
Thẩm Tri Hạ cúi nhặt một viên đá cứng đất, bắt đầu gõ vách đá.
Hành động khiến cha Thẩm ngạc nhiên đến ngây , hiểu con gái đang gì.
"Hạ Hạ, con đang gì ? Có cần cha giúp ?"
Cô trả lời mà tiếp tục gõ đều đặn từng nhịp lên vách đá.
Tiếng gõ đá kết thúc thì một âm thanh "cạch cạch" vang lên.
Thẩm Tri Hạ lấy chiếc đèn pin cổ chuẩn sẵn từ trong gùi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-168.html.]
"Cha , sát theo con, đây nào."
"Đừng lo, gì nguy hiểm ."
Cha Thẩm còn kịp hồn từ việc một cái cửa hang bất ngờ hiện thì giọng của Thẩm Tri Hạ kéo về thực tại, nghĩ ngợi gì, họ theo con gái hang.
Khi ba cùng con hổ bên trong, cửa vách đá từ từ khép .
Thẩm Tri Hạ bật đèn pin, soi sáng con đường phía .
"Cha , trăm mét nữa là đến ."
Thiên Bá để ý gì đến ba phía , nó lao nhanh về phía , hình như ngửi thấy mùi hương gì đó.
Nhìn hang động tối đen, cha Thẩm khỏi thán phục sự dũng cảm của con gái , dám một nơi thế . Nếu bên trong con thú nào xông thì cũng chẳng ai thể cứu .
Thẩm Tri Hạ thầm nghĩ: "Có Nguyên Bảo và gian , còn sợ ai chứ?"
Rất nhanh, ba thấy một tia sáng từ phía cuối hang động. Càng gần, ánh sáng càng rõ ràng, cha Thẩm cũng dần an tâm hơn và bước chân nhanh hơn.
Khi họ bước khỏi đường hầm quá dài , cảnh tượng mắt khiến hai vợ chồng ngỡ ngàng đến mức thành lời.
Khác với họ, Thiên Bá lăn bãi cỏ một cách tự do, như thể đây là lãnh địa của nó.
Bãi cỏ rộng lớn, xanh mướt, xung quanh hoa lá đua nở, sắc màu rực rỡ, cây ăn trái xum xuê với những quả mọng long lanh, thể tả.
Khung cảnh chinh phục tâm hồn thiếu nữ giấu kín của Thẩm bao năm qua.
Bà chạy lên phía , ngửi lấy hương thơm của hoa, thi thoảng đưa tay vuốt ve những quả chín cây, cuối cùng bà cũng như Thiên Bá, dài bãi cỏ.
Thẩm Tri Hạ: "..."
Mẹ cô... phóng khoáng đến ?
Trước đây bao giờ thấy bà như thế.
Còn cha Thẩm, bên cạnh sự kinh ngạc, ông cảm thấy chút lo lắng.
"Hạ Hạ, nơi như , nhiều đồ ăn thế , nếu để khác ..."
Trong thời đại thiếu thốn thực phẩm và quần áo , nơi đây trồng đủ loại cây ăn quả, đây đúng là thiên đường đối với .
Cha Thẩm ngưng lời, dám nghĩ xa hơn.
Ông sợ gia đình họ thể gánh nổi hậu quả.