Thẩm Tri Hạ mân mê bộ tem yêu thích quên mục đích chính mà cô đến đây hôm nay.
"Một tiếng chúng gặp ở chỗ cũ, vì hôm nay vui nên sẽ chuẩn nhiều hàng cho hơn."
"Hạ Hạ, còn nhiều đồng hồ ? Lô đồng hồ đến một ngày bán sạch ."
"Không thành vấn đề."
Nói xong, cô cầm mấy bộ tem về với niềm vui sướng tràn đầy.
DTV
Lần Thẩm Tri Hạ quyết định mang năm trăm chiếc đồng hồ.
Cô cũng cần suy nghĩ thêm, xem món hàng nào khác bán chạy .
Đáng tiếc, nãy quá vui mừng nên quên hỏi Tống Tuyên xem hàng nào bán .
Ngoài những loại hàng quen thuộc như lương thực, cô còn mang một trăm lon sữa mạch nha, cẩn thận cạo hết ngày sản xuất nhãn.
Thậm chí còn chuẩn một ít sữa bột bất kỳ ký hiệu nào.
Ngoài , cô cũng mang theo ít thịt xông khói, xúc xích hun khói. Loại chỉ bảo quản lâu mà còn ưa chuộng trong mùa đông.
Dù giá cao, nhưng mua một ít để dùng dịp lễ Tết tiếp khách thì vẫn là món quà tuyệt vời, thể diện.
Cuối cùng, cô mang thêm một ít trái cây mùa đông, tự bóc một quả quýt ăn trong lúc chờ Tống Tuyên tới.
"Vừa đến ngoài cửa ngửi thấy mùi thơm trong nhà ." Tống Tuyên bước , vẻ như hôm nay hàng mới.
Thẩm Tri Hạ ném cho một quả quýt.
"Lần mang đến nhiều hàng hơn, nhưng khi nào mới trở về, giao dịch tiếp theo để về báo nhé."
"Không vấn đề gì."
Sau khi Tống Tuyên kiểm tra xong hàng hóa, Thẩm Tri Hạ nhận tiền giao dịch rời khỏi ngôi miếu đổ nát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-176.html.]
Từ giao dịch đầu tiên đến giờ, cô cũng kiếm ít, tổng cộng gần mười vạn, còn đồ cổ thì tích lũy hơn mười thùng, phiếu mua hàng cũng đủ dùng lâu dài.
Phải rằng con buôn đúng là một con đường nguy hiểm nhưng lợi nhuận cao ngất, lạ gì khi nhiều chen con đường khả năng lối về .
Nếu gian bí mật và Nguyên Bảo - tên nhóc thông minh của cô, cô cũng dám liều lĩnh như .
Về đến nhà, thấy Thẩm sắp xếp cho cô đủ loại túi lớn túi nhỏ, Thẩm Tri Hạ cảm động bất đắc dĩ.
Có vẻ như cô định sắp cho cô một chuyến thật xa và sẽ bao giờ trở nữa thì ?
Hơn nữa, cô dường như nghĩ đến chuyện cô là một cô gái "yếu ớt buộc nổi con gà", mang nhiều đồ như , kể là cô cũng thể ăn hết bảy tám cái túi .
là gánh nặng ngọt ngào-
"Hạ Hạ về , rửa tay chuẩn ăn cơm nhé."
"Mẹ ơi, nhiều đồ thế , định cho con ở ngoài cả năm mới về ?"
"À... Hình như lỡ sắp xếp nhiều. Không , lát nữa sẽ chia bớt để cha con ngày mai mang cho hai con, nó chẳng bao giờ chê nhiều ."
"Thằng nhóc đó việc bao lâu , cũng thế nào, vợ là quên , chẳng nghĩ đến chuyện về thăm nhà nữa. Lần nó về, xem cho nó một trận !"
Ờm... Anh hai , liệu mà giải quyết cho nha!
-
Ăn cơm xong, Thẩm Tri Hạ phòng chuẩn vài bộ quần áo, những món nặng và to cô đều cho gian, như cũng sẽ nhẹ nhàng hơn, dù bỏ trong túi thì chẳng ai cô mang theo những gì.
Chỉ cần lấy đồ ăn là .
Bất chợt, cô thấy chiếc khăn quàng cổ đỏ trong tủ, dường như một thời gian cô nhận thư từ , đang nhiệm vụ .
Hay là quên mất cô ?