Hôm  khi trời còn  sáng, Thẩm Tri Hạ    ruột vô tình lôi  khỏi ổ chăn, đằng  còn  đứa nhóc theo đuôi - Thẩm Tử Mặc.
Từ khi  vợ yêu mang thai, Thẩm Tri Đông  ngay lập tức chuyển gối của Thẩm Tử Mặc sang phòng của cha Thẩm và  Thẩm.
Vậy là  nhóc  cha ruột đuổi  khỏi phòng  thương tiếc.
"Mẹ ơi, mới  mấy giờ mà, trời còn  sáng nữa."
Lần ,  cô chẳng chừa  chút thời gian nào, trực tiếp lật chăn của cô lên.
"Cô út, cô lười quá!"
"Sáng nào cũng  dậy, nước miếng chảy thành một vũng!"
"..."
Bình thường    dạy nó những thứ    chứ?
Giờ nó  dùng chính điều đó để chế giễu , đúng là tạo nghiệp mà!
"Đợi cô về xem, cháu đừng hòng bắt cô kể chuyện  khi ngủ nữa!"
"Hì hì, cô út, cô là   nhất, xinh  nhất-"
"Hừ, thằng nhóc thối, nịnh nọt cũng vô ích!"
Trong lúc Thẩm Tri Hạ  quần áo,  Thẩm vẫn  yên tâm, cẩn thận kiểm tra  hành lý của cô một  nữa.
Tính cả  , chắc cũng  kiểm tra  năm, sáu, bảy, tám  .
"Mẹ nhớ con  một cái khăn quàng đỏ đúng ? Đem theo luôn , lỡ Hải thị lạnh hơn chỗ , con còn  cái mà quàng cho ấm cổ."
Nói xong,  đợi cô đồng ý, bà lấy chiếc khăn quàng  nhét  túi.
"Mẹ ơi, đừng nhét nữa, cứ tiếp tục thế  con sẽ  vác nổi mất."
Thẩm Tri Hạ cảm thấy  còn lo lắng hơn cô, sợ cô thiếu thứ  thứ nọ, đến mức  mang cả cái nhà  cùng.
"Được ,  nhét nữa, chẳng qua  chỉ sợ con mang thiếu đồ thôi mà."
Mang thiếu?
Thẩm Tri Hạ bất lực  bốn cái túi lớn  sàn.
Đó là  khi hôm qua cô  kiên quyết từ chối, lấy   nhiều đồ, mới còn  đống hành lý .
May mà cô   gian bí mật, đến bến xe, khi    chú ý, cô sẽ lén bỏ hai cái  đó.
Nếu , tay cô sẽ gãy mất nếu  xách từng  đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-177.html.]
Hôm nay, những  trong thôn  Lam thành ngoài Thẩm Tri Hạ và cha Thẩm còn  trưởng thôn cùng các bác chú khác  bán d.ư.ợ.c liệu.
Do trong thôn chỉ  một chiếc xe bò, nên  khi bàn bạc, cuối cùng quyết định Thẩm Tri Hạ  xe bò cùng d.ư.ợ.c liệu, còn những  khác thì  bộ đến thị trấn.
Nghe sắp xếp như , Thẩm Tri Hạ lập tức từ chối ý  của  .
DTV
"Chú Ái Quốc, cháu   , cháu  bộ cùng   là ,  cần  xe bò."
Đùa gì thế, so với  xe bò, cô thích  bộ hơn nhiều.
Trưởng thôn nhớ  ngày hôm đó leo núi hái d.ư.ợ.c liệu, nha đầu  quả thực  vẻ khỏe mạnh.
"Vậy  , chúng  nhanh chóng lên đường thôi."
Một đoàn  kéo   về phía bến xe ở thị trấn.
Trên đường gặp những  ở thôn khác   chuyện, họ còn tưởng thôn Vân Bình  sự kiện gì lớn, vì một đoàn hơn chục  cùng  lên thị trấn thì đúng là hiếm thấy.
Chưa kể bên cạnh còn  một chiếc xe bò chất đầy đồ.
-
Nhân viên bán vé ở bến xe vẫn là   đây, biểu cảm vẫn lạnh lùng như bình thường.
"Đồng chí, chúng  đều  đến Lam thành."
Thẩm Tri Hạ  qua những  khác và đồ đạc mà họ mang theo.
"Sáu hào mỗi , vì mang theo nhiều đồ, mỗi  cần mua thêm một vé hành lý, một hào."
"Chúng  mang theo đồ còn  trả tiền? Quy định gì ,   bao giờ   đến!"
Một bác trong nhóm  nhân viên bán vé  xong thì lập tức nổi giận.
"Đây   là quyết định của , mà là quy định từ bên , nếu ông thấy đắt thì  thể  ."
"Không  thì  sang một bên,  khác còn  lên xe."
"Đồng chí, xin , chúng  sẽ . Mười một , tổng cộng là bảy đồng bảy hào, đây, cô đếm ."
Trưởng thôn  sắc mặt nhân viên bán vé  vẻ khó chịu rõ ràng, theo nguyên tắc "hơn một chuyện  bằng bớt một chuyện", lập tức đưa tiền cho họ.
Nếu cô   cho lên xe,     mang đồ trở về thôn.
Mặc dù lúc đưa tiền, lòng ông  tựa như đổ máu.
Bảy đồng bảy hào, đủ để dùng trong một hai tháng!
Sau khi sắp xếp đồ đạc  thỏa, hơn mười   lượt lên xe.