"Cảm ơn  vì chiếc khăn quàng cổ, cả chiếc váy và đôi giày nữa,   thích."
Tai của Dư Hướng Sâm rõ ràng đỏ lên.
"Em thích là  ."
"Những món em gửi cho  ăn ngon lắm, đám nhóc trong đội cũng  hương vị  tuyệt vời."
Giờ đây trong tủ phòng  ở ký túc xá vẫn còn phần lớn đồ ăn,   nỡ ăn hết nhanh như .
Buổi chiều mùa đông, trời tối  nhanh.
Mới 5 giờ rưỡi mà bầu trời  phủ một lớp mây màu xám xịt.
Người   về vội vã bước  đường.
Trên xe buýt chật ních ,  bộ nam nữ già trẻ, gương mặt ai cũng hiện lên vẻ mệt mỏi.
Hai   bộ hai mươi phút mới đến nhà hàng quốc doanh.
"Đi nào, Dư đại ca, hôm nay  mời  ăn tối! Đừng khách sáo, cứ gọi thoải mái,  chú Tào trả tiền."
Lúc , chú Tào đang  việc đột nhiên hắt  hai cái.
Chẳng lẽ ông  cảm ?
Ông xoa xoa mũi, tiếp tục cúi đầu .
Dư Hướng Sâm bật   cô gái tinh nghịch  mặt, cảm thấy cô lúc nào cũng tràn đầy sức sống, ngay cả khi  thương cũng   cô yên lặng , luôn luôn tràn đầy năng lượng.
Nếu Thẩm Tri Hạ  suy nghĩ trong lòng  thì chắc chắn sẽ : "   gian và nước linh tuyền, thể lục hồi phục  nhanh, hiểu ."
DTV
Hai  gọi một phần thịt kho khoai tây, một đĩa cá kho,  mỗi  một bát mì.
Sợi mì  mới  bưng lên bàn, Thẩm Tri Hạ  vội gắp hơn một nửa  bát của Dư Hướng Sâm.
Cơm tối, cô thực sự   ăn quá nhiều.
Hơn nữa,  thời , phần ăn ở nhà hàng quốc doanh  nhiều, dù cô  hai cái  dày cũng  thể ăn hết bát mì to thế .
"Sao em ăn ít thế? Ăn   mà no ?" Dư Hướng Sâm  bát mì của Thẩm Tri Hạ chỉ còn vài sợi, ngạc nhiên hỏi.
" ăn  nổi,  để bụng ăn cá."
Món cá kho ở nhà hàng quốc doanh cũng  lớn, ít nhất cũng nặng hai ba cân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-196.html.]
 hương vị thực sự  ngon,  lạ gì khi dù đắt tiền nhưng vẫn   đến ăn.
Thời điểm ăn tối xong và bước  ngoài, Thẩm Tri Hạ phát hiện tuyết đang rơi.
Những bông tuyết như những tinh linh nhỏ dễ thương, đang tung tăng bay múa  bầu trời.
Một vài bông tuyết nhỏ đậu lên cành cây, trông thật mềm mại và đáng yêu.
Đây là trận tuyết đầu tiên cô chứng kiến kể từ khi xuyên ,  ngờ  ở Hải thị, đồng thời còn  ngắm tuyết cùng .
Hai  bước chầm chậm về phía khách sạn giữa những bông tuyết bay lượn.
Dư Hướng Sâm cũng  đề nghị  nhanh hơn, thậm chí  chỉ  thời gian trôi qua chậm , hoặc con đường  kéo dài hơn chút nữa, để   thể thoải mái cùng cô gái  yêu thương dạo bước trong tuyết.
Có lẽ đây chính là cảnh tượng "lãng mạn"  từng   ở trong sách, nhưng  cũng  thật sự hiểu, vì  đây   từng gặp cô gái nào   rung động, mà cũng  từng hẹn hò với ai.
Tuy nhiên, lúc  suy nghĩ của    đơn giản. Nhìn Thẩm Tri Hạ  vui vẻ,  cũng cảm thấy  hạnh phúc.
Tuyết  ngừng rơi  lúc nửa đêm, nhưng khi tuyết tan, thời tiết càng lạnh hơn.
Khách sạn thời  quản lý  nghiêm.
Tối hôm qua,  11 giờ,   đến kiểm tra phòng.
Khi , để tránh cái lạnh, cô    gian ngủ.
May mắn là Nguyên Bảo kịp thời nhắc cô   gõ cửa, nếu  cô  ngủ say mà   thấy tiếng động bên ngoài.
Cuối cùng thì cũng qua  một cách an , nhưng điều  khiến cô  ngủ  chiếc giường lạnh lẽo của khách sạn suốt cả đêm,  dám   gian vì sợ sẽ   đến kiểm tra đột xuất  nữa.
Buổi sáng, cảm nhận  khí lạnh trong phòng, Thẩm Tri Hạ cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ từ mũi trở lên.
Ôi, đúng là thời đại lạc hậu,   hệ thống sưởi cũng   điều hòa, chỉ dựa  ý chí mà chống chọi.
"Hạ Hạ, dậy ?"
Đã 9 giờ rưỡi sáng mà Dư Hướng Sâm vẫn   thấy tiếng mở cửa từ phòng đối diện.
Đợi hơn ba tiếng, cuối cùng  quyết định gõ cửa phòng cô, sợ cô  chuyện gì  , nhất là mới đây cô còn  thương.
" dậy , đợi  chút nhé!"
Nghe tiếng gõ cửa, Thẩm Tri Hạ buộc lòng  cố gắng mặc đồ và  dậy mở cửa.