Thẩm Tri Hạ bật  thành tiếng, thật là dễ thương, dù  công dụng của chúng cũng  cần  phản ứng đến mức .
Giây phút , Dư Hướng Sâm khiến cô cảm thấy  như một  em trai nhỏ tuổi hơn .
 nghĩ  thì cũng đúng, dù hiện tại cô mới mười tám tuổi, nhưng  khi xuyên  cô thậm chí còn lớn hơn Dư Hướng Sâm hiện tại hai tuổi,    là em trai của cô cũng  sai.
Vừa bước đến cửa, nhân viên bán hàng bên trong  niềm nở chào đón. Đây là  đầu tiên kể từ khi xuyên  Thẩm Tri Hạ gặp   mỉm  chào đón ở cửa hàng.
Những chỗ khác nếu   lườm nguýt thì cũng  đối xử lạnh nhạt vô cùng.
"Xin chào đồng chí, cô cần gì cứ ,   thể giới thiệu cho cô!" Nhân viên bán hàng  trang phục của Thẩm Tri Hạ,  ngay đây    thiếu tiền.
Dù , thời  ai mà  thể mặc áo len, áo khoác  và giày da thì điều kiện kinh tế chắc chắn  tệ.
"  mua vài bộ đồ lót, loại thoải mái một chút."
Nhân viên bán hàng nhanh chóng lấy  hai bộ: "Cô xem loại    ?"
Thẩm Tri Hạ  thấy  đó  cả ren, liên tục lắc đầu từ chối.
Dù trông  nhưng mặc  sẽ  thoải mái lắm.
Ren và da cọ sát dễ gây mẩn đỏ,  đó ngứa mà  khó gãi, thật là ngượng.
"Có loại nào mềm hơn,   viền ren ?"
"Tốt nhất là màu sắc đơn giản một chút."
Nhân viên thấy cô  thích,  lấy  hai mẫu khác.
Thẩm Tri Hạ chỉ  qua chứ  chạm , cảm thấy khá .
Cô quyết định mua cho mỗi  hai bộ,  đó sẽ lấy thêm vài bộ từ kho trong  gian của .
"Cho  hai bộ màu trắng và hai bộ màu da."
Cô cũng  mua một bộ màu đen nhưng  chắc  và chị dâu sẽ  chấp nhận.
Nghe cô  mua bốn bộ, nhân viên bán hàng vui vẻ vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-198.html.]
Thời , hầu hết phụ nữ đều mặc áo lót kiểu áo ba lỗ, phần lớn là tự may.
Những loại áo nhập khẩu như ở đây một tháng khó lắm mà bán  vài bộ.
Thẩm Tri Hạ nhanh chóng thanh toán xong.
Nhân viên bán hàng đóng gói trong túi màu tối  đưa hai tay trao cho Thẩm Tri Hạ. Khi cô  ngoài, đối phương còn mỉm  : "Rất mong cô    đến!"
Dư Hướng Sâm giống như cảm nhận  cô, ngay khi Thẩm Tri Hạ bước  khỏi cửa    .
Lần ,   đưa tay  đỡ túi của cô, nghĩ  cảnh   thấy vẫn khiến hai má  nóng bừng.
Tiếp theo, Thẩm Tri Hạ coi Dư Hướng Sâm như một  giúp xách đồ đúng nghĩa.
Trước khi đến đây, cô  đổi với Tống Tuyên  nhiều loại phiếu sử dụng  quốc, kể cả phiếu giấy vệ sinh, phiếu xà phòng, dù cô chẳng cần đến.
Cô tiếp tục dạo quanh tầng hai, mua cho  và chị dâu cả mỗi  một chiếc áo khoác và một chiếc quần ống suông.
Cho ba  đàn ông trong nhà mỗi  hai chiếc áo sơ mi và một chiếc quần tây.
Còn  nhóc Thẩm Tử Mặc, cô mua một bộ đồ trẻ em.
Cuối cùng, cô sắm cho cả gia đình mỗi  một đôi giày da, còn bản  cô thì mua hai đôi giày vải cổ điển.
Trước đây cô  thích  giày vải,  dễ phối đồ, nhẹ nhàng   đắt.
Tính sơ qua  hết gần năm trăm đồng.
Tuy khá tốn kém nhưng cô cảm thấy  đáng.
Chỉ còn  đầy hai tháng nữa là Tết, coi như đây là quà Tết cho gia đình.
Từ khi  giấy chứng nhận công việc,  tiền cô kiếm  cũng  nguồn gốc hợp pháp, hơn nữa cũng   sự chấp thuận rõ ràng từ cấp .
Ngoài ,  đó chú Tào   cô chỉ cần yên tâm dịch thuật, họ  thông qua lãnh đạo của công xã nên cô  cần sợ ai ghen tị mà tố cáo gia đình,  chi tiêu đều  trong khả năng của cô.
Ngay cả khi Dư Hướng Sâm  cùng cô  dạo  lâu và còn vất vả giúp cô xách đồ, Thẩm Tri Hạ nghĩ  nghĩ , vẫn quyết định  mua gì cho .
DTV