"Là chú Ái Quốc ? Cháu là Hạ Hạ đây."
"Hạ Hạ? Sao cháu đột ngột gọi điện về? Có chuyện gì xảy ?"
Trưởng thôn thấy là Thẩm Tri Hạ, trong lòng lập tức tràn ngập lo lắng.
"Không gì chú Ái Quốc, là vì ở Hải thị bên đột nhiên thêm một vài công việc khác nên cháu ở đây thêm nửa tháng nữa. Cháu sợ cha cháu lo lắng nên gọi về báo cho họ để họ yên tâm."
"Không là , để chú với cha cháu. Nếu cháu sắp về thì nhớ gọi điện , để cha cháu ga tàu đón nhé."
"Vâng, cháu ạ."
"Vậy cháu phiền chú nữa, cháu đang mượn điện thoại của khác. Tạm biệt chú Ái Quốc."
Thẩm Tri Hạ thấy để chú trưởng thôn thông báo cho cha cũng khác gì, vì cô đang mượn điện thoại của viện nghiên cứu, tiện chuyện lâu.
Hơn nữa, nếu cha cô điện thoại thì cũng thông qua loa phát thanh trong thôn gọi , cũng tiện lắm.
Khi cô , đột nhiên thấy Dư Hướng Sâm ở cửa.
"Dư đại ca, gọi về đơn vị ?"
Dù quyết định tiếp tục ở Hải thị của cô cũng khá bất ngờ.
"Không cần, lãnh đạo sẽ ."
Nhiệm vụ của là bảo vệ Thẩm Tri Hạ cho đến khi đưa cô về nhà, nên dù bao lâu nữa thì cũng đợi đến khi đưa cô về thì mới kết thúc.
Thẩm Tri Hạ đồng hồ, thấy bốn giờ chiều, vẫn còn sớm để ăn tối.
DTV
Cô còn chút việc gặp chú Tào.
"Dư đại ca, đến gặp chú Tào một lát."
"Được, em sẽ cùng."
Rất nhanh hai lên xe buýt đến nhà sách ở Hải thị.
Vừa bước , đôi mắt tinh tường của Thẩm Tri Hạ nhận Cao Dật đang xếp sách bên kệ.
Cô bước tới, vỗ nhẹ vai của nhanh chóng chuyển qua bên trái.
"Trời ơi, hai mà phát tiếng gì cả, giật cả ."
"Ha ha ha!"
Nhìn thấy dọa nhảy lùi , Thẩm Tri Hạ bật , đúng là quá nhát gan mà.
"Cao Dật, chú Tào ở văn phòng ?"
"Có, chị tự lên tìm ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-212.html.]
"Được, cứ tiếp tục sắp xếp, chị phiền nữa."
-
"Cốc cốc cốc!"
"Mời ."
"Chú Tào, chú đang bận ạ?"
Vừa thấy Thẩm Tri Hạ, Tào Tinh Hải liền dậy rót nước cho cô.
"Sao cháu ? Bên trung tâm nghiên cứu chứ?"
"Cũng ạ, mai cháu sẽ đến tiếp, chắc bận nửa tháng."
"Cháu đúng là khổ quá, ngày nào cũng nghỉ ngơi, thật sự quá đáng thương."
"Cái con bé , đừng than thở với chú, chú còn lạ gì cháu, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng như con khỉ nhỏ."
Thẩm Tri Hạ lè lưỡi với ông .
Sao bảo cô là con khỉ chứ, chú Tào linh tinh.
"Chú Tào, chú xem cháu ngày nào cũng chăm chỉ công việc phiên dịch, hơn nữa cháu cũng dịch xong mấy quyển sách . Tiền thì thật, nhưng cháu phiếu mua hàng, thành tiền mà tiêu ... là... chú cấp cho cháu ít phiếu ?"
Nghe , Tào Tinh Hải vỗ lên trán một cái.
Bảo ở bưu điện ông cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó mà mãi nhớ .
Lúc đó ông chỉ lo gửi tiền cho Thẩm Tri Hạ mà quên gửi kèm phiếu mua hàng.
"Chú quên mất, phiếu của cháu chú quên gửi kèm ."
"Chú thể cho cháu ít phiếu kiều hối ?"
Thẩm Tri Hạ Tào Tinh Hải với ánh mắt đầy hy vọng.
"Phiếu thông thường còn đủ ?" Chú Tào , trêu chọc cô.
"Cháu cửa hàng dành cho kiều bào xem thử, nhưng phiếu kiều hối nên cho ."
Lần khi trung tâm bách hóa, cô thấy cửa hàng kiều bào bên cạnh, thật sự đó tìm mua vài món đồ nhưng tấm phiếu kiều hối nào. Đừng đến chuyện mua thứ gì, đến cả quyền cửa hàng cô cũng .
"Được , chú sẽ đổi cho cháu vài tấm, mai chú sẽ nhờ Cao Dật đưa cho cháu."
"Cảm ơn chú Tào, cháu chắc chắn sẽ bỏ bê công việc phiên dịch khi giúp việc cho Viện trưởng Lan , lãnh đạo cứ yên tâm!"
"Ha ha, cái con bé !"