"Chào đồng chí,  thể lấy cho  xem chiếc đồng hồ  ?"
Thẩm Tri Hạ chỉ  một chiếc và  với nhân viên bán hàng.
Nếu cô nhớ  nhầm, đây là một trong những mẫu đồng hồ cổ Patek Philippe.
Đồng hồ sử dụng vỏ vàng 18K, phối với mặt  tráng men cloisonné,  mặt  là bản đồ Á-Âu màu xanh ngọc lam, vì phát hành  hạn chế và hoa văn tinh xảo nên cực kỳ nổi tiếng.
Nhân viên bán hàng lấy chiếc đồng hồ mà Thẩm Tri Hạ chỉ , cẩn thận đưa cho cô.
Thời điểm họ  bước , nhân viên bán hàng  lặng lẽ quan sát cả hai.
Mặc dù trang phục của  đàn ông trông  bình thường, dường như cũng   là chất liệu quá , nhưng khí chất của   khiến  khác khó mà bỏ qua.
Cô gái nhỏ  mặt tuy trông chỉ  mười mấy tuổi, nhưng   ăn mặc cũng   trăm đồng.
Hơn nữa, những ai  thể lấy  phiếu kiều hối thường thì điều kiện cũng  quá tệ.
Vì , nhân viên của cửa hàng Hoa Kiều luôn duy trì nguyên tắc phục vụ tận tâm,  từ chối yêu cầu của khách hàng.
Thẩm Tri Hạ nhận lấy đồng hồ từ tay nhân viên bán hàng, quan sát kỹ, càng xem càng thích.
"Bao nhiêu tiền ?"
"Sáu trăm năm mươi đồng, còn cần thêm hai phiếu kiều hối."
"Hít! Cũng khá đắt."
Thẩm Tri Hạ đưa trả đồng hồ  cho nhân viên bán hàng phía đối diện, chuẩn  xem thử những thứ khác.
Cô chỉ  tám phiếu kiều hối,  dùng tiết kiệm.
Chẳng mấy chốc, cô  để ý đến chiếc máy ảnh đặt  quầy bên .
Lúc  khi tích trữ hàng hóa, Thẩm Tri Hạ  quên mua máy ảnh.
Chủ yếu là vì phần lớn   hiện đại đều dùng điện thoại để chụp hình.
DTV
Máy ảnh thì cơ bản chỉ  những  đam mê chụp ảnh, hoặc những ông lão  về hưu mới , vì  cô    nhớ đến  món đồ .
"Đó là máy ảnh dùng phim ?"
" , đây là máy ảnh phim mới về gần đây,  khi chụp xong  thể mang phim  rửa."
"Chúng   hai loại, một loại chụp  ảnh đen trắng, loại còn  là ảnh màu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-219.html.]
Về máy ảnh, Thẩm Tri Hạ   là dân ngoại đạo, hầu như  dùng bao giờ.
Lần duy nhất trong đời cô sử dụng là khi  viện trưởng tặng cô một chiếc máy ảnh cơ bản  quà sinh nhật mười tám tuổi.
"Loại màu  bao nhiêu tiền?" Suy nghĩ của cô  đơn giản, đa     lẽ sẽ thích ảnh màu hơn, cha  cô chắc cũng .
"Một ngàn hai trăm đồng cộng với năm phiếu kiều hối." Nghe giá mà lòng Thẩm Tri Hạ như chảy máu.
Nếu mua, chẳng  cô sẽ chỉ còn  ba phiếu kiều hối thôi ?
Thật là quá mau hết tiền mà.
Sau khi đắn đo nhiều , cuối cùng Thẩm Tri Hạ vẫn quyết định mua chiếc máy ảnh màu về nhà để chụp vài bức hình, giữ  chút ký ức của thời đại  cũng  tệ.
Nhân tiện, cô còn mua thêm mười cuộn phim  kèm,  thể chụp  ba trăm sáu mươi tấm, chắc là đủ .
Chủ yếu là giá cả  hề dễ chịu, mỗi cuộn phim đều mười đồng, đồ nhập khẩu đúng là đắt thật!
May mà  cần thêm phiếu kiều hối.
Cuối cùng, Thẩm Tri Hạ dùng ba phiếu còn  mua một chiếc đồng hồ và một hộp cơm giữ nhiệt, nghĩ   khi Tử Mặc  học  thể mang theo cơm trưa.
Khi bước  từ cửa hàng Hoa Kiều, gương mặt Thẩm Tri Hạ nhăn  như chiếc bánh bao.
Lần đầu tiên cô cảm nhận  cảm giác tiêu tiền như nước chảy.
Hai ngàn đồng tiền dịch thuật mà cô kiếm   đó, chỉ một chuyến   tiêu hết sạch sành sanh.
Dư Hướng Sâm  thấy Thẩm Tri Hạ  vui, lo lắng hỏi: "Hạ Hạ,  chuyện gì thế? Khi nãy mua đồ chẳng  còn  vui ?"
"Ôi,  thấy tiền thật  bền, chỉ trong chốc lát  tiêu sạch  tiền  kiếm  từ việc dịch thuật. Xem    cố gắng kiếm thêm tiền thôi."
Cô chợt nghĩ đến điều gì đó.
"Dư đại ca,   nghĩ  tiêu tiền quá nhiều ?" Nếu lúc   cô ở đây, chắc chắn sẽ kéo dài tai cô ít nhất hai thước.
"Không , đây là tiền em tự kiếm ,  tiêu thế nào thì tiêu, miễn là em vui."
Dù em  còn tiền, cùng lắm là  nhận thêm nhiệm vụ, kiếm tiền nuôi em là .
Sau  tiền của  cũng là tiền của em, còn tiền của em vẫn là của em.
Tuy nhiên,   dám   điều , dù  cô vẫn  đồng ý ở bên .