"Nếu     tiêu nhiều tiền mua những thứ , chắc chắn sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t  mất."
"Chắc  đến mức đó , thím Ngũ trông  dịu dàng hiền lành mà."
"Đó chỉ là bề ngoài thôi!"
"Anh     cằn nhằn đáng sợ thế nào , bà  còn  kéo tai  mỗi khi tức giận nữa." Nghĩ đến cảm giác đau đớn , Thẩm Tri Hạ lập tức đưa tay ôm tai .
"Ừm..." Cái , dường như  tạm thời  thể giúp gì  cô .
Thời gian còn , họ  mua một vài đặc sản của Hải thị.
Cũng ghé thăm một vài danh lam thắng cảnh nổi tiếng nơi đây.
Khi  dạo bên bờ sông, Thẩm Tri Hạ cảm thấy mắt  như sắp rơi lệ.
Thật là nhớ nhung, dù  qua mấy chục năm nhưng dường như cũng   đổi nhiều lắm, so với khi cô rời  gần như   gì khác biệt.
"Dư đại ca, chụp cho  một tấm ảnh nhé."
Chiếc máy ảnh mới mua giờ  thể đem  dùng.
May mà lúc nãy hai   cùng  học cách sử dụng.
" sẵn sàng ,  chụp ." Cô tạo dáng dễ thương và mỉm    ống kính.
"Xong ?" Thẩm Tri Hạ cảm thấy biểu cảm của  sắp cứng đờ mà  đối diện vẫn   động tĩnh gì.
"Xong , chắc là  vấn đề gì." Đây cũng là  đầu tiên Dư Hướng Sâm dùng máy ảnh, cũng  rõ chụp thế nào.
"Để  chụp cho  một tấm,  mau  qua bên ." Thẩm Tri Hạ đẩy , thúc giục  .
"Thả lỏng một chút, đừng để biểu cảm cứng đờ như thế."
"Cười lên nào, bây giờ trông  như thể  đang nợ tiền  ."
" , như thế, ba, hai, một, xong."
Cuối cùng, Thẩm Tri Hạ còn hướng dẫn Dư Hướng Sâm giơ tay dài , hai  chụp chung một tấm.
-
Sau khi ăn tối ở nhà hàng quốc doanh, hai  thong thả  bộ về nhà.
Trước đây, trong thời đại mở cửa, Thẩm Tri Hạ gần như  từng  dịp cùng ai dạo bước thư thái, tự do tận hưởng sự tĩnh lặng của buổi hoàng hôn thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-220.html.]
Hầu hết thời gian Thẩm Tri Hạ đều ở trong viện nghiên cứu. Ngoài những đồng nghiệp  việc cùng, cô thật sự   bạn bè. Ngay cả mua đồ cũng phần lớn là giải quyết qua mạng,  gì đến chuyện cùng ai đó  dạo phố.
Thời gian một tháng ở bên cạnh   khiến cô  phần ngỡ ngàng.
Cô cảm thấy Dư Hướng Sâm mang đến cho  một cảm giác thoải mái, như thể  quen  từ lâu, tương tác  tự nhiên.
Anh điều chỉnh   mức độ trong mối quan hệ của hai ,  khiến cô cảm thấy phiền hà, mà còn chăm sóc chu đáo  khía cạnh cô thường bỏ qua trong sinh hoạt thường ngày.
Họ giống như những  bạn  thiết từ lâu,  giống như đôi tình nhân  bên   lâu.
Lúc , trong lòng Dư Hướng Sâm cũng đang vô cùng giằng xé.
Anh   Hạ Hạ hiện giờ  hiểu  thêm chút nào , cũng   hình ảnh của  trong mắt cô là thế nào.
Anh   hỏi thẳng suy nghĩ của cô, nhưng  sợ  cô từ chối thêm  nữa.
Lúc , hai con  trong tâm trí  đang liên tục tranh luận.
Một  khuyên  hãy chờ đợi.
Người  thì bảo  đừng chần chừ thêm nữa.
Sau khi suy nghĩ đấu tranh cả vạn  trong lòng, cuối cùng Dư Hướng Sâm cũng lấy hết can đảm.
"Hạ Hạ!"
"Dư đại ca!"
Cả hai cùng cất tiếng gọi    mỉm .
"À..."
"Hạ Hạ, để    nhé."
Dư Hướng Sâm sợ nếu đợi thêm, dũng khí khó khăn lắm mới lấy   sẽ biến mất hết.
"Đồng chí Thẩm Tri Hạ, xin hãy cho phép   trịnh trọng giới thiệu  bản  , mặc dù  đây em cũng   một chút, nhưng  vẫn hy vọng em  từ chính ."
Anh  Thẩm Tri Hạ một cách nghiêm túc,  tiếp tục.
"Anh tên là Dư Hướng Sâm, năm nay hai mươi sáu tuổi,  kết hôn, là con trai thứ ba trong gia đình, ngoài  còn  hai chị gái, trừ   thì các  chị em đều  lập gia đình."
"Hiện tại  đang giữ chức Doanh trưởng của một đơn vị ở Hắc Thành, mỗi tháng lương cố định là 40 đồng, nếu nhận thêm nhiệm vụ sẽ  thưởng."
DTV
" em cứ yên tâm, khi về  nhất định sẽ nhận nhiều nhiệm vụ hơn, cố gắng để dành tiền."