Sau khi mất vợ, chuyện Thẩm Cẩu Tử đ.á.n.h c.h.ế.t vợ chẳng những cả thôn Vân Bình đều  mà còn truyền sang các thôn khác, thậm chí còn  thêm mắm dặm muối đủ điều kỳ lạ.
Từ đó về ,  ai đến để mai mối vợ cho ông  nữa.
Vương Thúy Hoa thường xuyên mang quà đến cho bà mối trong thôn, mong  bà mối giới thiệu vợ cho Cẩu Tử một  nữa, nhưng quà cáp đều  bà mối trả  nguyên vẹn.
Thậm chí Vương Thúy Hoa còn sẵn sàng trả cho nhà cô gái hai mươi đồng, và hứa  khi xong việc sẽ tặng bà mối năm đồng cùng một cân đường trắng, song bà mối vì  giữ uy tín nên quyết  đồng ý  mai ai cho Thẩm Cẩu Tử.
Vậy nên đến tận bây giờ, ông   hơn năm mươi tuổi mà vẫn còn độc .
Bác cả gái của Thẩm Tiền Tiến là Vương Thúy Hoa nghĩ việc con trai cả của   lấy  vợ chắc chắn là do   nhà  mà ở. Nếu   ở nhà lớn, chắc chắn sẽ   chịu gả cho con trai bà .
Bà  liên tục hỏi gặng ông chồng  là Thẩm Đại Trụ,  đang  bên cạnh im lặng c.ắ.n hạt dưa.
Nghe tiếng bà vợ lải nhải, Thẩm Đại Trụ   gì, chỉ nhổ mạnh về phía , ánh mắt hiện lên vẻ ranh mãnh khiến   khó chịu,     là chắc chắn   đang nghĩ điều gì , tất nhiên là điều đó  lợi cho ông .
"Ngày mai  ."
Nói xong, Thẩm Đại Trụ liếc  về phía trưởng thôn,  đang  bên trong cửa chính, phụ giúp nhà họ Thẩm ghi chép quà mừng từ các hộ trong thôn.
Tầm  mười giờ sáng, một chiếc xe  từ xa chậm rãi tiến đến và dừng   cổng sân nhà họ Thẩm.
Lúc  đến đầu thôn, họ cũng lo   sẽ vây quanh xe, nhưng may mắn là  chuyện diễn  khá suôn sẻ,  gặp  ai.
Thật , nguyên nhân chủ yếu là vì   đều  tụ tập ở nhà cũ của Thẩm gia .
Sau khi dừng xe  định, Nguỵ Hạo cùng với Tần lão, Tần Huệ Huệ, Tống Mẫn và Ngụy Tư Triết mở cửa bước xuống xe.
Ngụy Hạo lấy từ cốp xe  mấy hộp quà lớn  chuẩn  sẵn, đây là quà tặng của họ để mừng tân gia nhà họ Thẩm.
Ban đầu họ dự định tặng tiền, tuy nhiên  khi cân nhắc kỹ lưỡng, họ quyết định mua một  thứ để  nhà họ Thẩm  thể dùng để tiếp khách  dịp năm mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-262.html.]
Chủ yếu là vì nếu tặng tiền, với tính cách của  nhà họ Thẩm,  khi họ sẽ  nhận.
Thôn dân  thấy Tần lão liền chạy đến nhiệt tình chào hỏi.
"Tần lão đến !"
"Tần lão   uống nước ?"
DTV
"Tần lão   ăn chút hạt dưa và đậu phộng ?"
"Tần lão..."...
Mọi  thi   chuyện, ai cũng  gây ấn tượng  với Tần lão.
Bởi lẽ tất cả đều  các loại thảo d.ư.ợ.c thôn dân hái  đều bán cho tiệm t.h.u.ố.c Tần Nhân Đường, nên khi thấy ông,  nào  nấy cảm thấy như gặp  Thần Tài, rối rít  đón tiếp, thậm chí còn quan tâm đến ông hơn là chiếc xe  sang trọng.
Thời gian  ba  nhà họ Nguỵ cùng hai ông cháu Tần lão cũng từng lái xe về thôn vài , giờ gần như cả thôn đều  quen thuộc với chiếc xe. Nhiều  còn lén sờ thử  lớp vỏ cứng của xe khi Nguỵ Hạo và     mặt,  nên cảm giác tò mò  còn mãnh liệt như lúc ban đầu.
Chủ yếu chiếc xe vẫn là của  khác, đối với họ,  lẽ để dành cả đời cũng  đủ để mua một chiếc, thành thử họ cũng chỉ dám  từ xa mà ngắm .
Hơn nữa, lỡ  may đụng trúng   đó thì bán cả gia đình  cũng  thể bồi thường nổi.
Tuy nhiên,  vụ thu hoạch thảo dược,  tiền kiếm  từ việc bán t.h.u.ố.c cho Tần Nhân Đường là tiền thật  túi, lớn hơn  nhiều so với tưởng tượng của mỗi .
Ít nhất là khi họ nhận tiền từ tay kế toán, hầu như ai cũng bất ngờ.
Lúc đầu, họ  kỳ vọng nhiều  việc hái thuốc. Từ  đến giờ kiến thức của họ về d.ư.ợ.c liệu chỉ xoay quanh những thứ mà thầy t.h.u.ố.c kê đơn mỗi khi họ ốm đau.
Chưa bao giờ    thôn nào   thể kiếm  tiền từ việc hái thuốc.
Cho tới khi thật sự cầm tiền trong tay, trong lòng họ bắt đầu mong chờ đến mùa xuân năm .