Không  khung cảnh bên ngoài thế nào, Thẩm Tri Hạ chẳng còn tâm trí  quan tâm, giờ cô chỉ   nghỉ,    gì cả.
Trước đây, cô  sợ  đối mặt với các vấn đề phức tạp trong mối quan hệ giữa  với , còn thấy mệt mỏi hơn cả giải một bài toán vật lý khó.
Kiếp  Thẩm Tri Hạ   cha , chỉ   viện trưởng và các em nhỏ trong cô nhi viện, nên   cảm giác chung sống với gia đình  .
Khi cô đến đây, cô gặp  gia đình , đối xử với cô  , luôn nghĩ cho cô, coi cô là ưu tiên hàng đầu.
Trước đây, Thẩm Tri Hạ chỉ  trong sách và xem  TV những gia đình kỳ quái, may mắn , cô  đến nhà họ Thẩm.
  khi thấy gia đình nhà chị dâu, trong lòng cô vẫn cảm thấy nặng nề, vô cùng khó chịu.
Thẩm Tri Hạ từng nghĩ mãi, lý do gì khiến cha  bỏ rơi  ngay từ khi cô  sinh , để cô cô đơn ở  cửa cô nhi viện.
Thời thơ ấu, cô    một câu trả lời,   vì  họ  cần .
DTV
 khi lớn lên, cô bỗng nhận  câu trả lời đó  còn quan trọng nữa.
Dù   cha , cô vẫn  thể sống .
Tình cảm  nhất thiết    từ cha , cô   viện trưởng,  các bạn nhỏ cùng chơi, khi lớn lên còn   nhiều đồng nghiệp trong viện nghiên cứu...
-
Dư Hướng Sâm  sắp xếp xong bữa tiệc trưa, thấy cha Thẩm từ phòng  , vẻ mặt khá bình tĩnh. Anh bàn giao những việc còn  cho cha Thẩm xử lý.
Suy cho cùng đây cũng là việc lớn của nhà họ Thẩm. Cha Thẩm là   đầu nhà họ Thẩm, nên đáng   đảm đương vị trí quan trọng.
Cha Thẩm thấy Dư Hướng Sâm bận rộn giúp đỡ  việc, nở một nụ  hiếm hoi với .
"Vất vả cho  !"
Đây  lẽ là  đầu tiên cha Thẩm  chuyện hòa nhã với Dư Hướng Sâm. Trước đây, mỗi khi  mặt Hạ Hạ, cha Thẩm giống như một con gà mái bảo vệ con, mặt mày nghiêm nghị, ánh mắt biểu hiện một vẻ ghét bỏ khó hiểu đối với Dư Hướng Sâm.
"Là việc nên  thôi ạ. Chú cứ lo việc của chú, cháu  xem Hạ Hạ đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-278.html.]
Lần  cha Thẩm  ngăn cản.
Vừa  Hạ Hạ  tỏ  mạnh mẽ,  gì  thể khuất phục, nhưng với tư cách  cha, ông vẫn  thể cảm nhận  trong lòng con gái  lẽ đang  vui.
Dẫu  cô cũng lớn lên trong vòng tay yêu thương của gia đình, đối với những chuyện  xa như , cô khó mà dễ dàng chấp nhận .
Dư Hướng Sâm rời khỏi cha Thẩm, đến nhà bếp, nhưng  thấy bóng dáng Thẩm Tri Hạ ,  bèn  về phía sân nhỏ của cô.
Vào sân, thấy cửa phòng mở,  đoán rằng nếu cô  ở trong phòng thì  lẽ hôm nay cô  khóa cửa .
Anh đến  cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa nhưng bên trong   động tĩnh gì.
Vừa  bên ngoài  thấy cô, chắc cô đang ở trong phòng, vì chìa khóa phòng đều  trong tay  nhà.
Suy nghĩ một hồi,  quyết định đẩy cửa bước .
Chỉ thấy Thẩm Tri Hạ đang tựa  sofa đối diện cửa, lặng lẽ đăm chiêu.
Dư Hướng Sâm thấy cô dường như  để ý đến , bèn chậm rãi tiến   xuống bên cạnh.
"Hạ Hạ, em  ?"
Anh khẽ hỏi, lòng  khỏi lo lắng  tình trạng của cô.
Từ khi quen  Thẩm Tri Hạ, cô luôn tràn đầy năng lượng, sống động như tia nắng.
 lúc  đây, cô dường như mất  sinh khí, im lặng  lên trần nhà.
Nghe tiếng , Thẩm Tri Hạ chậm rãi  đầu , thấy là Dư Hướng Sâm,  nghĩ ngợi gì thêm, cô vươn tay ôm chặt lấy .
Giờ phút , cô  còn quan tâm đến lễ giáo gì cả, chỉ  một vòng tay ấm áp ôm lấy , để cô cảm thấy vẫn   bên cạnh, cô  đơn độc.
Dư Hướng Sâm cảm nhận   ấm từ cô, trong sự kinh ngạc,  cũng  vui mừng.
Anh ngơ ngác trong một phút, thấy cô vẫn  buông tay, nụ   môi gần như  thể kìm nén.