Trước khi công viên, Thẩm Tri Hạ lấy máy ảnh từ chiếc ba lô lưng .
"Cha, Tử Mặc, hai giữa cổng, con chụp một tấm nhé."
"Hạ Hạ, con dám mang món đồ đắt tiền như ngoài chứ?"
"Biết thế để cha cầm cho, nhỡ mất thì ?"
Nhìn chiếc máy ảnh tay con gái, Thẩm Tiền Tiến khỏi lo lắng.
Trước đó ông lén hỏi Thẩm Tri Hạ về giá của chiếc máy ảnh , xong mà ông sững sờ mất một lúc lâu, thốt nổi nên lời.
Thật sự là quá đắt, đến mức bình thường dám mơ tới.
"Không cha, mất cái gì chứ thể mất máy ảnh ."
"Chẳng lẽ cha tin con ."
Cô cất gian riêng, cho dù mười ngón tay khéo léo cũng thể trộm nổi.
"Mau yên nào!"
Nhìn hai ông cháu ngốc nghếch, Thẩm Tri Hạ nhanh chóng nhấn nút chụp.
Vào bên trong công viên, mắt hiện lên một bồn hoa hình chữ nhật lớn.
DTV
Hai bên bồn hoa là những bậc thang lát bằng phiến đá xanh.
Thẩm Tử Mặc đeo chiếc ba lô nhỏ, nhảy nhót vui vẻ, thỉnh thoảng còn sờ ba lô kiểm tra xem mấy món đồ chơi còn đó .
Lên đến bậc thang, thấy nơi nhiều trẻ con tụ tập, tò mò chỉ tay họ và hỏi Thẩm Tri Hạ.
"Cô út, bọn họ đang chơi trò gì ?"
"Đó là cầu trượt."
"Cháu thấy mấy bậc thang bên cạnh ? Leo lên bậc thang đó ở đầu cầu trượt, cứ thế mà trượt xuống."
Thẩm Tử Mặc lũ trẻ lượt trượt xuống với ánh mắt khát khao, cảm giác chắc chắn vui.
Nhìn dáng vẻ chơi ngại ngùng, Thẩm Tri Hạ thấy xót xa.
Thời đại vẫn còn quá lạc hậu, đều tiền, khiến nhiều trong thôn cơ hội ngoài trải nghiệm.
Có sống trong thôn hàng chục năm mà gần như bao giờ ngoài, chẳng thế giới bên ngoài .
Ở kiếp của cô, ngay cả trẻ em trong cô nhi viện cũng đến nhiều kiến thức phong phú.
"Tử Mặc, cháu qua đó chơi cùng các bạn ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-289.html.]
"Nhớ xếp hàng cẩn thận nhé!"
Thẩm Tri Hạ tháo ba lô nhỏ của cháu trai xuống, cho phép qua chơi cùng những đứa trẻ khác.
Được cho phép, Thẩm Tử Mặc lao nhanh tới như một viên đạn nhỏ.
Ban nãy quan sát kỹ cách chơi, đúng như cô út dặn, cuối hàng một bạn nhỏ khác.
Thẩm Tri Hạ cầm máy ảnh, cách đó xa, chĩa ống kính Thẩm Tử Mặc.
Khi bé trượt xuống, cô nhanh chóng ghi khoảnh khắc rạng rỡ.
Cha Thẩm bên cạnh cầu trượt cũng thấy đặc biệt thú vị, đây là đầu tiên ông thấy một món đồ chơi lớn như .
Nhìn lũ trẻ vui vẻ trượt xuống từng đứa một, ông thích thú quan sát, chỉ thiếu nước vỗ tay khen .
Ban đầu, Thẩm Tri Hạ định dẫn họ dạo quanh công viên, nhưng thấy hai ông cháu vui vẻ quá, cô nỡ ngắt quãng.
Vậy là cô một bên quan sát Thẩm Tử Mặc kiên nhẫn xếp hàng, liên tục leo lên trượt xuống.
-
Trên chuyến xe buýt về nhà, Thẩm Tử Mặc vẫn chìm đắm trong niềm vui khi chơi cầu trượt.
Cái miệng nhỏ ngừng líu lo, còn nhờ Thẩm Tri Hạ Lam thành nhớ dẫn chơi tiếp.
Cậu cảm thấy trò thú vị hơn nhiều so với việc chơi b.ắ.n bi đất cùng mấy đứa trẻ trong thôn.
Chơi đến mức rời .
Về đến nhà, Thẩm Tử Mặc lập tức chạy phòng của cha , kể những gì thấy và chơi suốt cả ngày.
Ngay cả cây kẹo hồ lô mà thấy ngon lắm, cũng kể từ viên đầu tiên đến viên cuối cùng, mô tả tỉ mỉ hương vị của từng viên trong miệng .
Nói đến mức còn chép miệng một cái.
Kể cho cha xong, vẫn thấy thỏa mãn, Thẩm Tử Mặc chạy bếp kể cho bà nội một nữa.
Nếu Thẩm Tri Hạ ngăn cản, chạy qua nhà mấy đứa bạn trong thôn để kể từ đầu.
Cuối cùng, bữa tối, sự áp chế mạnh mẽ của cô út, tắm rửa sạch sẽ lên giường.
May mà cả ngày vui chơi liên tục, Thẩm Tử Mặc chẳng lúc nào để nghỉ ngơi.
Ngay cả truyện kể khi ngủ cũng kịp , giường nhanh chóng phát những tiếng ngáy nhè nhẹ.
Sau khi đắp chăn kỹ cho cháu trai, Thẩm Tri Hạ cũng xuống giường của , tắt đèn.
Đi đường cả một ngày dài, cô cũng mệt .