Người đưa thư khi nhận  điện báo từ quân đội,  dám chậm trễ dù chỉ một chút, nhanh chóng mượn một chiếc xe đạp và phóng đến thôn Vân Bình.
Đến nơi tìm mãi vẫn  thấy, cuối cùng gặp  của Dư Hướng Sâm mới     đến Lam thành.
Thế là từ hơn một giờ chiều,  đưa thư  chờ ở cổng thôn, hy vọng  thể gặp  ngay khi  về.
Dư Hướng Sâm cầm tờ điện báo,  những dòng chữ  đó, lông mày nhíu chặt, môi mím .
"Khẩn triệu, gấp về, tám giờ, cổng trấn."
Thẩm Tri Hạ  bên cạnh cũng  thấy nội dung điện báo.
Cô giơ tay lên, xem đồng hồ.
"Dư đại ca, bây giờ mới sáu giờ mười lăm, vẫn còn thời gian."
"Anh mau về nhà chuẩn  đồ, lát nữa em sẽ bảo  trai em chờ  ở cổng thôn, để   đạp xe chở  ."
Dư Hướng Sâm suy nghĩ một lát,  đó gật đầu với cô  nhanh chóng chạy về hướng nhà , cũng  kịp cảm ơn  đưa thư.
Quân đội  gửi điện báo khẩn cấp, chắc chắn là  chuyện lớn,   nhanh chóng về nhà lấy đồ và  ngay.
Thẩm Tri Hạ  lời cảm ơn  đưa thư xong cũng chạy nhanh về phía nhà .
Anh trai cô mấy ngày nay vì chuyện chị dâu suýt sảy thai mà xin nghỉ ở nhà để chăm sóc chị,    ở nhà máy.
Nhờ   dành chút thời gian đưa Dư Hướng Sâm  trấn chắc sẽ   vấn đề gì.
Chạy về đến nhà, Thẩm Tri Hạ cũng  kịp chào hỏi cha  đang ở ngoài sân, cô lao thẳng  trong.
Khiến Thẩm Tiền Tiến ở phía  ngơ ngác, đành    theo.
"Anh cả!"
"Anh cả,  đây nhanh lên!"
Nghe giọng  hối hả của Thẩm Tri Hạ, Thẩm Tri Đông vội vàng buông đũa xuống, hớt hải chạy  khỏi phòng.
Vừa nãy   còn đang cầm đũa đút cho vợ ăn cơm, mới ăn  nửa chừng thì  tiếng gọi của Tri Hạ.
"Hạ Hạ,  chuyện gì ?"
"Bình tĩnh nào!"
"Có chuyện gì gấp ?"
DTV
"Anh cả,  mau mặc áo , đạp xe  cổng thôn chờ Dư Hướng Sâm,     gấp lên trấn."
"Quân đội gọi khẩn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-299.html.]
Thẩm Tri Hạ  xong,  kịp để Thẩm Tri Đông phản ứng thì  lao về phía nhà họ Dư.
Cha Thẩm   nhà, cảm giác như   một cơn gió thổi qua.
Khi  đầu , tất cả những gì ông thấy là bóng lưng mờ nhạt của con gái.
Cô   khi tách   quên đưa viên t.h.u.ố.c mà   cho Dư Hướng Sâm.
Đây là thứ  thể cứu mạng.
Cô  đính hôn với , đương nhiên    gặp  bất cứ chuyện   nào.
Cũng  cho phép  bất kỳ khả năng "nếu như" nào xảy .
Thời điểm chạy đến  cổng nhà họ Dư, Thẩm Tri Hạ  đúng lúc gặp Dư Hướng Sâm  chuẩn  xong đồ đạc, đang đẩy cửa  .
"Hạ Hạ,  em  tới đây?"
Dư Hướng Sâm  cô gái nhỏ  mặt đang thở hổn hển vì chạy nhanh, cảm thấy thương xót vô cùng.
Anh nhẹ nhàng xoa lưng cô, giúp cô bình   nhịp thở.
Thẩm Tri Hạ nhanh chóng điều hòa   thở.
Chạy tới chạy lui thật sự quá mệt mỏi.
Lâu lắm  cô  vận động thể lực cường độ cao như .
Sau khi lấy  nhịp thở, cô lấy từ trong túi  một chiếc bùa bằng gốm  nhỏ, còn  cột bằng một sợi dây màu đen.
"Dư đại ca, trong chiếc lọ nhỏ   một viên thuốc,  đeo  cổ, tuyệt đối đừng tháo ."
"Nếu như  gặp nguy hiểm, chỉ cần còn một  thở, nó sẽ cứu  một mạng."
Dư Hướng Sâm  chằm chằm  chiếc lọ nhỏ trong tay Thẩm Tri Hạ, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Anh  hề nghi ngờ lời  của Thẩm Tri Hạ.
Cô   thể cứu mạng, chắc chắn là sự thật.
"Hạ Hạ, thứ quan trọng như , em giữ  cho  thì hơn."
So với sự an  của ,  càng mong  Tri Hạ luôn  bình an.
"Anh đừng lo, em cũng giữ  cho  một viên."
Cô  đó chỉ luyện  hai viên, để đảm bảo an , cô cũng giữ một viên ở nhà phòng trường hợp bất trắc.
Thẩm Tri Hạ  để ý đến sự từ chối của Dư Hướng Sâm, nhón chân lên định đeo chiếc bùa  cổ .