Tống Tuyên cầm món quà trong tay,  ngừng ngắm nghía.
Thẩm Tri Hạ tặng   một chiếc bật lửa cơ khí phong cách cổ điển.
Ban đầu cô định tặng  và vợ  mỗi  một chiếc đồng hồ xịn, nhưng đoán rằng họ chắc   nên bỏ qua ý định.
"Được , đừng  quá, chỉ là cái bật lửa thôi mà,   vui như nhặt  báu vật kìa."
"Dù gì cũng lăn lộn ở chợ đen bao lâu, trông  chẳng  dáng chút nào."
Thẩm Tri Hạ thấy   phấn khích như thế thì  nhịn  mà trêu chọc.
"Hạ Hạ, cái   thể..."
Anh   cô với ánh mắt sáng rực.
Nếu  thể bán  thứ , dù bán với giá 500 đồng mỗi cái cũng chắc chắn   mua.
"Không thể, đừng nghĩ đến nữa!"
"Cái   mua ở cửa hàng Hoa kiều tại Hải thị, còn  dùng phiếu kiều hối nữa."
Trước đó, khi mua đồ ở cửa hàng Hoa kiều, Thẩm Tri Hạ thấy  bán loại bật lửa , nhưng  gian của cô còn nhiều, nên cô lấy một cái tặng   cho tiện.
 việc đem bán thì thôi,  giải thích  nguồn gốc hàng hóa, tra  thì rắc rối.
Tống Tuyên cũng thấy bản   quá, chỉ nghĩ đến tiền mà  tính toán kỹ.
"Xin , là   nghĩ thấu đáo."
Thẩm Tri Hạ   ,  hiệu cho  mở quà dành cho vợ.
"Sau Tết   thể lấy thêm cho ."
" giá  rẻ , ít nhất cũng  bảy tám đồng một cái."
"Được cái là món   , chắc chắn sẽ thu hút nhiều khách nữ cho ."
Nghe , Tống Tuyên tò mò mở hộp nhanh chóng.
Khi  ,     chắc sẽ ăn nên  .
Không còn là vấn đề giá cả nữa, với  lượng  nhiều, món  chắc chắn sẽ gây sốt.
Anh   hớn hở cầm chiếc kẹp tóc trong tay, tưởng tượng  lợi nhuận tương lai.
"Hạ Hạ, cái   nhiều ?"
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-303.html.]
Thẩm Tri Hạ    với ánh mắt xem thường.
"Anh thiếu tiền lắm ?"
"Hehe, càng nhiều càng  mà."
"Đồ thì  tặng  ,    đây, vẫn còn chút việc."
"Được,  cũng  giữ cô  nữa."
"Thay mặt vợ  cảm ơn cô vì món quà nhé, chắc chắn cô  sẽ yêu thích  rời tay."
-
Khi về đến đầu thôn, Thẩm Tri Hạ lấy đồ  bỏ  gùi,  phủ một tấm vải rách lên  để che , giấu  nhà để họ   cô mang những gì về. Chứ mang nhiều đồ quá thì sẽ  nặng.
Tuy nhiên, về đến nhà, cô mới nhận  việc  che đậy là thừa thãi, vì  cô   trong bếp.
Điều   tiện cho cô, cô  thể lấy thêm nhiều thứ .
Vài chục cân thịt lợn, vài con vịt   sạch, một bao bột mì, vài hũ mứt, cùng một  đồ khác.
Mứt là cô lấy sẵn từ  gian của . Nếu chỉ lấy trái cây thì cha  cô sẽ  thắc mắc gì, nhưng với hai  chị dâu bên nhà họ Dư, cô khó lòng giải thích.
Nhìn đống đồ lớn bày  đất, Thẩm Tri Hạ khẽ thở dài, nghĩ thầm rằng hôm nay sẽ bận rộn.
Cô thực sự cảm thấy kể từ khi xuyên  đến đây,  như một cỗ máy  bao giờ ngừng nghỉ, mỗi ngày đều tất bật với đủ loại việc.
Ban ngày  đồ ăn, ban đêm   gian luyện võ và nghiên cứu các công thức d.ư.ợ.c phẩm, ngoại trừ vài tiếng  ngủ thì hầu như   thời gian rảnh.
Thời điểm nhà họ Thẩm  ăn xong bữa trưa thì hai  chị dâu nhà họ Dư cùng  chồng của họ cũng đến.
"Bác gái, chị dâu cả, chị dâu hai,   đến , mời  ạ!" Thẩm Tri Hạ vui vẻ chào hỏi từng .
"Hạ Hạ, bác thấy cháu gọi hai con dâu nhà bác sang, nghĩ chắc bác cũng  thể giúp chút gì đó nên  cùng đến đây." Mẹ Dư  giải thích.
Bà    Thẩm Tri Hạ là gọi hai cô con dâu của  sang giúp việc gì, nhưng vì  nhờ vả là cô nên bà cảm thấy  nên qua phụ giúp.
"Bác gái, bác đến thật là  quá. Trước đó cháu còn định nếu   xuể thì sẽ qua nhà trưởng thôn gọi hai chị dâu bên đó sang."
"Bác đến thì  , cháu khỏi cần sang đó gọi thêm  nữa."
"Mọi  cứ  một chút, chờ cha... ờ... chờ chúng cháu rửa bát nhé."
Thẩm Tri Hạ suýt nữa thì lỡ lời   việc cha cô đang rửa bát, may là kịp thời dừng .