Ở bên cạnh, Thẩm Tri Xuân lặng lẽ mong chờ quà tặng của , nhưng khi thấy Thẩm Tử Mặc cũng hào hứng đeo cặp sách nhỏ của lên, vẫn nhận gì.
Anh Thẩm Tri Hạ với ánh mắt vô tội, chút thất vọng.
Chẳng lẽ Hạ Hạ quên ? Lý gì như thế.
Hạ Hạ xuống ghế, bên cạnh em gái cũng còn món đồ nào nữa.
Lưu Tiểu Ngọc, của Tri Xuân, phát hiện biểu cảm của con trai, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi, hiệu cho con trai đừng buồn.
Hạ Hạ tặng nhiều thứ cho nhà họ , nếu đòi hỏi thêm nữa thì sẽ quá tham lam.
Thực , Thẩm Tri Hạ sớm nhận ánh mắt trông mong của họ.
cô chút nghịch ngợm trêu một chút, để xem biểu cảm vui sướng của khi nhận quà.
Trước đây, chú hai cho rằng cô còn nhỏ, sợ cô học bắt nạt, nên cho Tri Xuân – dù lớn hơn cô hai tuổi và đến tuổi học – trì hoãn hai năm để thể học cùng cô.
Vì , từ tiểu học đến cao trung, Tri Xuân luôn ở bên cạnh cô, mỗi ngày giúp cô mang cặp sách, hâm nóng cơm. Chỉ cần cô chơi, cũng sẽ chơi cùng cô cho đến khi trở về nhà.
Rồi lúc về nhà còn hứng chịu cơn thịnh nộ của chú hai, trách ngày nào cũng dẫn Hạ Hạ khắp nơi, đến giờ ăn cũng chịu về.
Sau mỗi mắng, vẫn vui vẻ với cô.
"Xin Tri Xuân, em quên mua quà cho mất ."
"Không , giờ em vẫn thường mua đồ cho , chỉ một thôi, vấn đề gì."
Anh mỉm với cô, để lộ hàm răng trắng sáng.
Dù miệng , nhưng trong lòng vẫn chút thất vọng.
Anh thật sự giống như cây cải trắng nhỏ, chẳng ai yêu thương cả!
Thẩm Tri Hạ vẻ mặt thất vọng của , nhịn bật .
Anh Tri Xuân vẫn giống như , vui vui đều biểu hiện rõ ràng khuôn mặt.
Bây giờ vẻ mặt của kìa... ha ha ha...
"Em mua quà cho , nhưng vài dòng giấy cho ."
Thẩm Tri Hạ lấy từ trong túi một tờ giấy đưa cho .
Ngay lập tức, biểu cảm của Thẩm Tri Xuân từ u ám trở nên rạng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-311.html.]
"Thật ?"
Anh mà, Hạ Hạ thể nào quên . Tuy chỉ là một món quà tay, nhưng ít nhất là do chính tay Hạ Hạ , là tâm ý của cô.
Anh cẩn thận mở tờ giấy , ánh lửa mờ, rõ mấy chữ to ở đầu tờ giấy.
DTV
Trước mắt dần trở nên nhòe .
Những khác thấy Thẩm Tri Xuân , nhất thời đều luống cuống.
Thẩm Tiền Tiến dùng ánh mắt hỏi Thẩm Tri Hạ xem chuyện gì.
Thế nhưng cô chỉ đáp bằng một nụ bối rối.
Phải đây, cô tính toán thứ, nhưng nghĩ Tri Xuân xúc động thế .
Năm xưa, ngay cả khi chú hai đ.á.n.h đòn đau đến mấy, dù trong lòng vui đến mấy, vẫn cố gắng mỉm .
Từ nhỏ đến giờ, Thẩm Tri Hạ từng thấy rơi nước mắt.
"Tri Xuân, chuyện gì ?"
Mẹ Thẩm lo lắng bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve đứa cháu trai đang cúi đầu .
"Hạ Hạ, em thật là giỏi."
"Đến cả Tri Xuân mà em cũng thể ."
Thẩm Tri Thu ghé tai Thẩm Tri Hạ thì thầm nhỏ.
Làm cho Thẩm Tri Xuân là một việc khó hơn cả .
Lúc nhỏ khi họ chơi với , khác đ.á.n.h đến mức chịu nổi, thằng nhóc cũng bao giờ , nhiều nhất cũng chỉ biểu cảm ấm ức, phục mà thôi.
Trước đây, còn nghi ngờ liệu em họ tuyến lệ .
nhớ lúc Tri Xuân còn là em bé, cũng từng òa lên.
Lúc Thẩm Tri Xuân ngẩng đầu lên, xung quanh là tất cả nhà đang với vẻ mặt hoang mang và lo lắng.
Anh lúng túng vội vàng lau giọt nước mắt ở khóe mắt.
"Ờ... ..."
Anh thừa nhận, lúc nghẹn ngào, đồng thời cảm thấy vô cùng hổ.